Cố Ngạn Thanh thấy dáng vẻ luống cuống của cô gái nhỏ thì bật cười thích thú, anh xoa đầu, véo hai má của cô sau đó chạy đến cửa sổ rồi biến mất. Ngay khoảnh khắc Cố tiểu thiếu gia rời đi thì Phương Trường Châu cũng bước vào, thấy em gái của mình hướng mắt nhìn về phía cửa sổ anh mở miệng hỏi: “Hoa Hoa! Em đang nhìn gì thế?”
Phương Châu Hoa giật mình, cười cười lắc đầu trả lời: “Em đâu có nhìn gì đâu, anh tìm em là có chuyện gì sao?”
Phương Trường Châu khẽ gật đầu, anh kéo cô ngồi xuống giường, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, tay cứ xoa xoa mũi liên tục: “Ngày mai anh dẫn bạn đến tiệm bánh của em nha, có em ở đó anh đỡ hồi hộp một chút.”
“Đâu phải anh chưa từng dẫn bạn đến tiệm bánh của em, sao bây giờ lại hồi hộp? Khoan đã, anh đừng nói với em người bạn này của anh là con gái nha?” Phương Châu Hoa mất vài giây mới nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của anh trai mình, cô cười thích thú, nhướng nhướng một bên mày hỏi.
Phương Trường Châu không nói gì chỉ cười tủm tỉm, đầu cứ gật gù xem như là thừa nhận, anh đứng dậy xoa nhẹ đầu của Phương Châu Hoa: “Ngày mai trông cậy vào em đấy.”
Phương Châu Hoa giơ tay làm biểu tượng ok, trên gương mặt vẫn luôn lộ rõ sự vui vẻ, thích thú vì cuối cùng anh hai của mình cũng biết yêu rồi, cây vạn tuế nở hoa rồi.
Vì quá vui mừng mà cô hoàn toàn quên mất chuyện ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-ma-ca-rong/3389977/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.