"Bệnh nhân bị trấn thương vùng đầu, ngoài ra còn có chấn thương vùng chân và bả vai. Hiện tại tôi không đoán trước được ngày cô ấy sẽ tỉnh lại, anh bớt đau buồn."
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, trên trán còn đổ chút mồ hôi hột vì cuộc phẫu thuật tử thần khi nãy.
Trái tim Dĩ Triệt như ngừng đập vậy, đau không tả nổi. Ai mà ngờ được người con gái hắn cưng như búp bê lại có ngày này chứ.
Chưa kể cô có khả năng sẽ phải sống thực vật. Tim hắn như quặn lại, hắn bên ngoài phòng bệnh nhìn Cố Như nằm yên ổn, trên khuôn mặt nhỏ có gắn ống thở, bên cạnh là những chiếc dây dợ truyền nước. Nhìn cô bây giờ ốm yếu hơn bao giờ hết.
...
Hơn ba tháng Cố Như hôn mê, Dĩ Triệt luôn là người chăm sóc cô kĩ càng nhất. Hắn là người tắm rửa, xoa bóp cho cô. Thậm chí cả công việc của hắn, hắn cũng mang đến phòng bệnh để làm.
"Tiểu Như, anh xin em, ba tháng rồi, em mở mắt lên nhìn anh một chút thôi cũng được"
Cố Như vẫn nằm đó bất động, Dĩ Triệt buồn bã cụp mắt xuống, kết quả vẫn là như vậy. Hắn đắp chăn lên cho cô, nhẹ nhàng ra ngoài lấy thuốc cho cô.
Kì lạ rằng, hắn chỉ đi mới có nửa tiếng, lúc quay lại, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt hắn.
Cố Như mà hắn nhung nhớ bao lâu nay, giờ đây đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt ngoái ra ngoài cửa sổ.
Hắn vui mừng chạy tới ôm chầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-ke-cuong-chiem-doat/3619630/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.