Dạo này Túc Nghệ cực kỳ, cực kỳ sầu muộn.
Hôm nay, Lưu Tỉ cầu hôn Ngô Tuyết lần thứ chín, cuối cùng cũng thành công.
Cô nhất định không phải là người chị em tốt. Khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của cô là, tiêu rồi tiêu rồi, chuyện tình cảm của cô và Chử Ưng chẳng lẽ đã đi đến tận cùng? Không phải vậy mà, rõ ràng gần đây Ưng đội ngày càng dính người ghê hơn.
Cô nhăn nhó hỏi: "Tiểu Tuyết Tuyết ơi, chị thấy có phải là Chử Ưng hết thích em rồi không?"
Ngô Tuyết: "Hả? Tại sao?"
Túc Nghệ: "Kỷ niệm hai năm yêu nhau đã qua rồi, anh ấy chẳng có vẻ gì là sắp cầu hôn cả, không phải là đang muốn bội tình bạc nghĩa chứ??"
"... Thế thì chắc là không."
"Nếu thực sự rất yêu một người, chẳng lẽ không phải là ước gì ngay lập tức có thể dẫn người đó tới cục dân chính làm giấy đăng ký hay sao?"
"Em nói nguyện vọng của em ra đi."
Túc Nghệ càng ủ rũ hơn: "Căn bản là mình em tự đa tình."
Đêm đó, Ưng đội mới đeo được nửa bao thì tay bị giữ lại.
Anh nhíu mày, ráng nhịn ham muốn lại: "Gì thế??"
Túc Nghệ lấy chăn trùm đầu: "Em mệt."
Người đàn ông chọc chọc cô qua lớp chăn: "Làm xong ngủ tiếp."
"Không thích."
Người bên cạnh không thấy có động tĩnh gì nữa.
Túc Nghệ lại nghĩ, vậy là thôi luôn à? Không nỗ lực thêm chút nữa à??
Quả nhiên anh ấy chán mình rồi!!
Đang mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-cua-toi/2234458/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.