Bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát. Lúc này, Châu Anh mới chợt tỉnh. Không được! Bằng mọi giá cô ta phải rời khỏi nơi này, trốn được lúc nào hay lúc đó. Nếu cô ta bị bắt tại trận ở đây, vậy mặt mũi nhà họ Trần phải để ở đâu? Cha mẹ cô ta ở nhà phải làm sao đây?
Nghĩ thế, cô ta liền vùng dậy chạy ra ngoài. Lạ ở chỗ, chỉ một nửa trong số đám côn đồ tìm cách bỏ chạy. Số còn lại vẫn như điên dại lao vào đánh Dịch Thành. Hắn đang bị vây bởi ba tên bặm trợn xăm kín cả người, một tên trong số đó có gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt. Cảnh sát phát loa gọi đầu hàng, đồng thời cũng đã ập vào khống chế một vài đối tượng. Bỗng, một tên cầm theo thanh gỗ chạy về chỗ Tâm Dao.
“Tâm Dao!” Dịch Thành gào lên nhưng vô ích. Gã ta giơ thanh gỗ lên cao, nở nụ cười độc địa rồi như dồn hết sức mà đập xuống. May thay, một viên cảnh sát đã kịp thời nổ súng nên thanh gỗ không trực diện đập vào đầu cô. Tuy nhiên, vẫn có thương tổn…
Máu chảy ra thấm đỏ cả một phần thanh gỗ, rất nhanh đã nhỏ xuống phần áo bên dưới. Dịch Thành gần như điên loạn, mặc kệ vết thương trên người mà chạy về phía cô. Hắn bế cô lên, cuống cuồng dùng tay giữ miệng vết thương lại không cho máu chảy ra. Hắn gào lên như một con thú dữ: “Mau! Gọi xe cứu thương! Mau!”
------------------
Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí nặng nề hơn bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-muon-ly-hon/2558546/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.