Quả nhiên cô đoán không sai. Châu Anh đi lên kéo lớp băng dính trên miệng cô ra. Tâm Dao tự trấn an mình bình tĩnh, nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, miệng phun ra hai chữ: “Hèn hạ!”
“A! Thì ra bản tính của Dịch phu nhân vẫn thế.” Châu Anh nhìn cô, híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm. “Vẫn hách dịch như vậy. Cô không ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nào ư?”
Tâm Dao không trả lời, đợi một lúc rồi nói: “Đừng làm điều ngu ngốc. Thả tôi ra, tôi sẽ không nói lại chuyện này với Dịch Thành.”
“Ha! Cô nghĩ tôi cần cô thương hại sao? Hay cô nghĩ mình có thể an toàn rời khỏi đây? Cô nghĩ Dịch Thành sẽ tới đây cứu cô sao? Đừng ngu ngốc như thế! Sợ là chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ không còn mong anh ấy tới đây nữa đâu!” Châu Anh dùng sức bóp chặt hai bên má cô. Móng tay của cô ta bấu sát vào làm cô đau rát, mặt nhăn lại chẳng nói được gì. Chỉ cần nghe thế, cộng thêm khoảng chục thằng đàn ông đứng đằng sau cô ta, ai cũng đoán được cô ta muốn làm gì. Nhưng để kéo dài thời gian, Tâm Dao vẫn hỏi: “Cô muốn gì?”
“Muốn gì? Chỉ một lát thôi cô sẽ biết.” Châu Anh cũng không quá ngốc. Cô ta biết kéo dài thời gian một khắc thôi cũng tăng thêm một phần nguy hiểm. Dịch Thành chắc chắn sẽ tới đây sớm thôi nên cô ta cần nhanh chóng làm xong việc của mình rồi rời khỏi đây.
Cô ta lấy trong túi ra một lọ thuốc, lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-muon-ly-hon/2558544/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.