Tâm Dao hạnh phúc gật đầu, xòe bàn tay ra. Dịch Thành nhanh chóng đeo nhẫn vào, còn dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô một cái. Sau đó, hắn dẫn cô ngồi vào bàn ăn. Tâm Dao nhìn đống quà trên bàn, e dè hỏi: “Quà này… của mọi người gửi tới sao?” 
“Không, tất cả đều là anh chuẩn bị cho em.” Hắn ngồi đối diện bóc vỏ tôm cho cô. Đừng nói là bao nhiêu đây quà, dù cho có nhiều hơn nữa hắn cũng có thể tặng cô. 
Cô mỉm cười, há miệng để hắn đút tôm cho mình. Thực ra không phải cô không nhớ sinh nhật mình, chỉ là cô còn tưởng là ngày mai cơ. Có thể hắn nhớ nhầm, hoặc là hắn cố tình tổ chức trước. Như nhìn ra suy nghĩ trong đầu cô, hắn nói: “Em quên sao? Chúng ta đang ở nước ngoài. Ở đây thời gian đi trước một ngày.” 
“À…” Nếu nói như vậy, ngày mai khi hai người về nhà thì ở bên ấy vẫn là sinh nhật cô? 
Hai người vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, cô mới được trải qua một cái sinh nhật thật ý nghĩa. Có lẽ, nó sẽ mãi trở thành một kí ức khó quên với cô. 
Sau khi dùng xong bữa tối, Tâm Dao thỏa mãn ngã trên giường. Cô chưa có ý định mở quà, dù sao bây giờ cũng đã muộn. Hơn nữa, đồ Dịch Thành tặng nhất định đều không tầm thường, đều đáng mong chờ. Cô sẽ để sáng mai mới mở quà. 
Hắn nằm xuống cạnh cô, vòng tay ôm cô vào lòng. Tâm Dao ngẩng đầu, hôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-muon-ly-hon/2558531/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.