Tâm Dao tay run run ấn nút nghe. Cô không biết vì sao hôm nay hắn lại đột nhiên gọi cho mình. Mặt trời mọc hướng Tây à? Hay có chuyện gì nên hắn mới gọi? Không thể nào! Cho dù thật sự xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì thì hắn cũng không gọi cô đâu! Tuy nhiên, cũng có thể là vì muốn ly hôn nên hắn mới gọi. Suy nghĩ đó như tiếp thêm cho Tâm Dao một nguồn động lực giúp cô bắt máy. Tuy vậy, giọng nói của cô vẫn không tránh được có chút run rẩy: “A… Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi cô nghĩ là bị cấn máy và định ngắt thì người bên kia mới lên tiếng: “Cô… sao không về nhà?”
Tâm Dao hơi ngơ ra, ly nước trên tay suýt thì rơi xuống nền đất. Có phải cô sợ quá nên nghe lầm rồi không? Hắn đang hỏi sao cô không về nhà á? Nhưng không để cô ngơ ngác quá lâu, Dịch Thành nhanh chóng bổ sung: “Tôi có chuyện cần nói với cô, về vấn đề giữa hai nhà.”
“À…” Tâm Dao thở phào. Hẳn là vì ba cô nói chuyện với ba Dịch nên hắn bị trách cứ, thành ra trong lòng mang chút hiềm khích muốn tìm cô để tính sổ. Cô hớp một ngụm nước, sau đó đi lại ghế sofa ngồi, thong dong nói: “Tôi đã nói là tôi muốn ly hôn, đương nhiên là sẽ không về cái nơi anh vừa gọi là nhà.”
“Cô đừng gây sự nữa! Tôi thật sự không có thời gian chơi mấy trò trẻ con này với cô!” Dịch Thành có chút gắt gỏng, tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-muon-ly-hon/2558472/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.