Editor: Cheeng Cheeng
Ngày hôm sau, khi Ôn Niệm Nam tỉnh dậy, không có ai trêи giường, Cố Ngôn Sanh đã rời đi.
Ôn Niệm Nam đã luyện tập trong phòng piano cả ngày, và khi bác Từ bước vào đã thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bình trống rỗng.
"Bác Từ, cháu muốn về nhà."
Bác Từ sửng sốt, nói: "Cậu Ôn gia sao đột nhiên lại nói vậy? Cậu... lúc thiếu gia trở về có chuyện muốn nói với cậu, là thiếu gia làm cậu tức giận sao?"
Ôn Niệm Nam cầm sợi dây chuyền nốt nhạc cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy nhớ nhà."
Bác Từ thấy Ôn Niệm Nam có tâm sự, nghĩ chắc là do Cố Ngôn Sanh đi công tác nên không vui, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dường như anh cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, Ôn Niệm Nam mấy ngày nay càng lo lắng, khi Cố Ngôn Sanh nói rằng anh ấy sẽ đi công tác vài ngày, hình như cậu đã xác minh được mình đang nghĩ gì.
Anh ấy thực sự vẫn như trước ...
Anh ấy cảm thấy phiền mỗi khi về nhà, nên đã đi ra ngoài cùng người khác…
Ôn Niệm Nam một mình đến bệnh viện cũng không có trở về, mà là lái xe đến nhà Ôn gia, muốn quay lại xem một chút.
Khi xe dừng bên đường xuống xe, Ôn Niệm Nam nhìn nơi mình đã mấy tháng không trở lại, trong mắt hiện lên một tia chua xót.
Ôn Niệm Nam vừa đến gần, liền nhìn thấy người ngồi ở cửa cầm điện thoại di động.
"Đường Sóc?"
Nghe thấy giọng nói, Đường Sóc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Niệm Nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863685/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.