Editor: Cheeng Cheeng
Cố Ngôn Sanh thấy điện thoại của Mễ San nhanh chóng được nhấc máy, liếc nhìn Ôn Niệm Nam bằng ánh mắt né tránh, đứng dậy đi ra ban công.
Ôn Niệm Nam nhìn người trêи ban công đang nói chuyện vui vẻ, trêи mặt mang theo ý cười, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực.
"Lại quay lại hoàn cảnh của ba năm đó..."
Bác Từ nghi ngờ hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Ôn Niệm Nam cười lắc đầu.
Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại, anh ta hưng phấn cầm áo khoác lên nói: "Niệm Niệm, tay em bị đau, hôm nay đừng tập đàn. Hôm nay anh về muộn, đừng đợi anh."
Sau đó, anh ta vội vàng lấy chìa khóa xe và bỏ đi.
Thật là một cảnh quen thuộc, Cố Ngôn Sanh sau đó rời đi sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Lạc An trước mặt anh ta, bất chấp cảm xúc của anh ta.
Ôn Niệm Nam nhìn trêи bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có mình anh, chua xót nói: "Bác Từ, con lại trở thành kẻ đáng buồn rồi sao..."
"Phu nhân …"
“Con ăn xong rồi, con lên tập đàn trước.” Ôn Niệm Nam đặt bộ đồ ăn xuống, lên lầu.
Bác Từ nhìn dáng vẻ như mất hồn ấy chỉ biết thở dài không biết nói gì.
...
Trong phòng piano, nhạc của W.E đang phát.
Ôn Niệm Nam ngồi trước đàn dương cầm vuốt phím, nhìn chỗ được băng bó trêи tay, nghĩ đến đoạn đối thoại tối hôm qua, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót.
Cố Ngôn Sanh trả lời điện thoại và nói chuyện với Mễ San tiểu thư rất thoải mái, nhưng buổi sáng, sau khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863684/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.