Ôn Niệm Nam không biết mình lấy đâu ra dũng khí cùng sự can đảm để nói chuyện như vậy với Cố Ngôn Sinh, có điều muốn cậu xin lỗi Thẩm Lạc An, có chết cậu cũng không đồng ý.
“Nếu đã không sợ chết, vậy tôi cũng không thiếu biện pháp ‘chơi’ với cậu, phải rồi, tôi nhớ ra một cách trị bệnh cho cậu đấy.”
Khóe miệng Cố Ngôn Sinh lộ ra một nụ cười kỳ quái, túm tóc Ôn Niệm Nam lôi xềnh xệch cậu xuống dưới tầng hầm. Thấy hắn muốn đưa mình tới tầng hầm, Ôn Niệm Nam đoán ra Cố Ngôn Sinh định làm gì, vội vàng vùng vẫy kịch liệt.
“Anh muốn làm gì? Tôi không đi… thả tôi ra! Tôi không muốn vào trong đó, dì Lam… chú Từ cứu cháu với…”
Ôn Niệm Nam giữ chặt lấy tay vịn cầu thang muốn chạy thoát, nhưng lại bị Cố Ngôn Sinh dùng sức kéo lại. Chú Từ thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, lập tức nhấc điện thoại lên định gọi về nhà chính.
“Ông muốn gọi cho ai? Bỏ máy xuống!” Cố Ngôn Sinh lạnh lùng quát ầm lên, chú Từ bị hắn dọa sợ vội ngắt điện thoại.
Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sinh kéo tới cửa tầng hầm trong tuyệt vọng, hắn giơ chân đá mở cánh cửa, bên trong là một không gian đen kịt u ám đáng sợ.
“Em không muốn vào trong đó, em sợ lắm, em không muốn… cầu xin anh… đừng… anh không thể làm thế với em… Ngôn Sinh… Ngôn Sinh em van xin anh!” Ôn Niệm Nam giãy giụa mạnh bạo, thân thể cậu cũng run rẩy kịch liệt.
Cố Ngôn Sinh nhìn người trước mặt mình đang đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863522/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.