Nghê Bảo Gia định nói anh làm gì biết sợ, nhưng cô chỉ nở nụ cười, nói: “Bây giờ em chỉ thích anh, tạm thời vẫn chưa có ý định ở bên cạnh người khác, anh yên tâm.”
Chu Văn Đường nhếch môi cười: “Tối nay còn tiết học không?”
“Không ạ.”
Chu Văn Đường nói: “Cả ngày nay anh chưa ăn gì, đi ăn với anh nhé?”
Nghê Bảo Gia nhìn anh, lúc này mới để ý thấy sắc mặt anh có hơi tái nhợt: “Anh không khỏe sao?”
Anh gật đầu, giọng anh hơi yếu ớt: “Dạ dày khó chịu.”
“Vậy đi bệnh viện khám nhé?”
Thực ra Chu Văn Đường đã thấy dạ dày khó chịu từ hai ngày trước. Mấy năm sau khi tốt nghiệp, anh vừa bước vào tập đoàn, để đám cổ đông già thật lòng tin phục anh, anh đã không ít lần phải làm việc không kể ngày đêm, một ngày ba bữa chưa từng ăn đủ, đến giờ cũng mắc bệnh của người giàu.
Có một lần anh được đưa vào bệnh viện vì xuất huyết dạ dày, bà ngoại bị anh dọa sợ, sau khi anh xuất viện thì bắt anh ở lại nhà bà ngoại nửa năm, vú Chu tận tình chăm sóc cho anh, sau này bệnh này không còn tái phát nữa.
Chắc hẳn là nửa tháng nay anh bận bịu ở Hồng Kông, vừa mới thảnh thơi một tí là bệnh lại quay lại.
Nghê Bảo Gia nói: “Vậy anh vẫn lái xe được chứ?”
Chu Văn Đường: “Được.”
Nghê Bảo Gia nghĩ một hồi lại đổi ý: “Mà thôi, anh cứ tìm người lái thay đi, ngộ nhỡ trên đường anh đau quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-diu-dang-hon-gio-dem/3588381/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.