Nghê Bảo Gia rời khỏi câu lạc bộ cùng Chu Văn Đường, hai người lên xe.
Nghê Bảo Gia vừa mới ngồi lên xe đã cảm thấy mình ngồi lên một thứ gì đó. Cô cúi xuống, trong tầm nhìn mờ tối thấy chiếc cà vạt màu đen ánh bạc vân chìm, cô duỗi tay định lấy thì Chu Văn Đường túm lấy một đầu cà vạt trước cô một bước, Nghê Bảo Gia phối hợp hơi nhấc mông lên, anh lập tức rút cà vạt ra, vo tròn lại rồi nhét vào trong cốp trên ghế lái.
Không biết tại sao, Nghê Bảo Gia cảm thấy động tác nhấc mông này bỗng có phần xấu hổ, nghe anh trầm giọng nói: “Em quen Đoan Dương à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu, khẽ giải thích: “Hôm nay em mới gặp anh ta lần đầu.”
Chu Văn Đường: “Sao lại đến chỗ này?”
“Bạn em quen anh ta, bảo là hôm nay có trai đẹp nên dẫn em tới ngắm.”
Anh nhướng mày, trong mắt anh có nét cười: “Vậy nhìn thấy trai đẹp chưa?”
“Trước khi gặp anh thì đúng là chưa nhìn thấy ai đẹp trai cả.” Nghê Bảo Gia cố tình dừng lại một nhịp: “Nhưng bây giờ gặp anh rồi, coi như em đến đây là đúng đắn.”
Chu Văn Đường nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý: “Dẻo miệng như này, tối nay bôi mật à?”
Nghê Bảo Gia không đáp lại câu này, cô hỏi anh: “Tối nay anh uống rượu sao ạ?”
“Sao thế, mùi rượu nặng lắm à?” Anh bình thản hỏi lại.
Cô nhíu mày: “Cả người anh toàn mùi rượu với mùi thuốc lá.”
Anh chỉ vào cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-diu-dang-hon-gio-dem/3588365/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.