Trong giờ học, Chu Văn Đường gọi điện thoại đến, Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, trốn vào trong gian phòng riêng của phòng vệ sinh để nhận cuộc gọi này. 
Anh ở đầu bên kia nói: “Phần học bổng kia bao nhiêu?” 
Nghê Bảo Gia tựa lưng vào vách ngăn, nói nhỏ hết sức: “Gì thế, anh định cho em à?” 
“Không phải tôi hại em đi học muộn sao, kiểu gì cũng phải biết điều bày tỏ chút đỉnh chứ nhỉ?” Anh trả lời thẳng thắn. 
Nghê Bảo Gia nói khẽ: “Thôi bỏ đi, không có công thì không nhận lộc.” 
Chu Văn Đường nghe thấy tiếng xả nước, nhíu mày: “Em ở đâu đấy?” 
Nghê Bảo Gia nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thùng rác trong góc sắp tràn giấy ra bên ngoài, một tay cô bịt mũi, nói với vẻ khó xử: “Nhà vệ sinh.” 
“Không sợ mùi à?” 
Nghê Bảo Gia do dự hai giây, trả lời thành thực: “Đúng là hơi hơi.” 
Vừa dứt lời, tiếng chuông vang lên. 
Nghê Bảo Gia vội nói: “Em phải lên lớp đây.” 
“Đi đi.” 
Chu Văn Đường cúp máy, nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của Tạ Điểu, anh ấy nói: “Anh vừa nói chuyện với ai đấy?” 
Chu Văn Đường không trả lời, cầm hộp thuốc trên bàn lên: “Tìm anh có chuyện gì?” 
Tạ Điểu nhún vai: “Chính là chuyện hồ sơ đăng ký IPO mà bọn em trình lên trên, giờ vẫn chưa được phê duyệt, không phải anh gọi ông Ô ở Ủy ban chứng khoán bằng chú sao, nhờ chú của chúng ta giúp đỡ em với.” 
Chu Văn Đường cúi đầu châm thuốc: “Ai bảo ban 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-diu-dang-hon-gio-dem/3588363/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.