Tuệ Ngọc biết giọng nói ấy là của ai, dẫu không phải là đang làm chuyện mờ ám bị bắt gặp nhưng cô thật sự rất muốn chạy trốn. Hít một hơi thật sâu, cô quay lại nhìn Doãn Minh, ánh mắt ôn hòa của ông không làm vơi đi nỗi bất an trong lòng cô, nên dù đã cố làm vẻ mặt tự nhiên nhưng vẫn chứa đầy gượng gạo.
- Bác đừng có hiểu lầm, cháu với chú nhỏ vẫn như trước đây thôi, không hề tiến triển gì cả.
Doãn Minh yên lặng nhìn vẻ lúng túng của cô, hồi lâu mới chầm chậm thốt ra hai chữ: “Vậy à?” Ông bước tới gần Tuệ Ngọc, vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Bác cứ mong hai đứa thành đôi mãi, Tư Nghị đã đến tuổi lập gia đình rồi, mà bác lại chẳng ưng ai khác ngoài cháu, thấy cháu và nó quấn quýt bác luôn hy vọng hai đứa sớm về một nhà, cuối cùng lại mừng hụt.
Lúc nói Doãn Minh chậc lưỡi thở dài mấy lần, thấy ông không có vẻ gì là đang cố tình giả vờ rào trước đón sau Tuệ Ngọc mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Chú nhỏ xuất sắc như vậy bác sợ gì không tìm được con dâu kia chứ.
- Nhưng mà hai đứa quen biết nhau từ nhỏ, lại cùng nhau lớn lên, người ngoài làm sao bằng được.
Dừng một chút, đột nhiên thái độ Doãn Minh hơi thay đổi.
- Hay là do Uyển Khanh cấm hai đứa quen nhau? Mấy ngày nay bác cứ nghe bà ấy cằn nhằn ở bên nhà. Có cần bác nói giúp một tiếng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701250/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.