Anh tiếp tục xem những thước phim thứ 2 rồi thứ 3... cứ vậy cho đến cuối cùng. Hầu như ngày nào cô cũng quay lại vừa giới thiệu các món ăn, vừa gửi những lời yêu thương tới anh. Mỗi cái có thời lượng không dài nhưng qua đó đều cho thấy vẻ hạnh phúc của cô, cái dáng vẻ tràn đẩy năng lượng mà sau này anh hiểm khi được thấy. Anh đau lòng khi nhớ lại những lần cô ngồi trong phòng khóc nức nở khi chưa chấp nhận được chứng bệnh này. Liệu có phải cô đang tự ép mình vui vẻ như vậy? Bao suy nghĩ cứ loanh quanh trong đầu anh.
Anh nhớ lại những lần anh và cô đi chơi cùng nhau, những lần cô đến tháng, anh không do dự mà đi mua băng rồi làm mọi việc để chăm sóc cô. Vậy dạo gần đây thì sao? Anh cứ nghĩ mình không thay đổi nhưng luôn thờ ơ làm buồn tủi. Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, vô dụng trong cả công việc, giờ lại làm người vợ mà anh yêu nhất phải ra đi. Anh cười khổ mà rằng
- Thì ra mình từng được ăn nhiều món ăn đến như này sao? Ha vậy mà anh không để tâm tới em đã vất vả cố gắng nhường nào, Y Y à....
Anh cầm chai rượu lên uống tiếp, anh cứ cho hết vào miệng làm rượu chảy cả ra ngoài, ướt hết áo anh. Nghĩ vậy nước mắt anh lại tuôn ra.
- Thử hỏi nếu anh nhận được món quà này từ tay em, anh sẽ hạnh phúc biết bao... Nhưng thật sự anh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-chua-tung-yeu-toi-/3623206/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.