Ngự Phong vẫn tránh ánh mắt ấy mà nói:
Mọi tài sản hiện giờ anh đã để hết cho em. Anh.... anh chỉ mang đồ cá nhân và chút tiền cho bản thân thôi. Anh sẽ dọn ra...anh...anh xin lồi.ANH đANG đÙA em tHÔi đÚNG khÔNg?Tiêu Y cố gượng cười nhưng nhìn ánh mắt trốn tránh đó của anh, khoé môi hạ xuống, cô nhìn vào hư vô, đôi mắt đã rưng rưng:
- Vậy là cũng có ngày...em không được phép mang anh đi sao?
Ngư Phong quay người, che dấu đôi mắt sắp rơi lệ. Tiêu Y rất muốn hỏi anh lí do nhưng nhớ lại những lời nói của
Gia Hân, cô hiểu được phần nào. Cô cảm thấy mình như trò hể, nói những lời đó như vả vào chính mình. Cô không hỏi gì thêm, thở dài lau nhẹ nước mặt đang đọng lại trong hốc mắt. Cô đứng lên, hơi run rẩy cầm lấy ví tiền.
Em ra ngoài mua chút đồ về nấu bữa cơm tối. Dù sao cũng là bữa cuối cùng của đôi...chúng ta. Lát em kí sau. Dù sao nếu đã là quyết định của anh, em sẽ tôn trọng. Có lẽ bên em khiến anh mệt mỏi rồi.Không phải...chỉ là...anh không muốn...anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh... không muốn nhìn em phải đau khổ mà theo anh. Anh...anh xin lỗi.Tiêu Y không chút do dự đóng cửa ra ngoài, không nghe hết lời nói của anh. Anh đau đớn mà bật khóc, đấm mạnh vào tường đến mức tay đã rớm máu. Nội tâm anh đang gào thét, anh yêu cô rất nhiều, anh không muốn làm như vậy chút nào nhưng nếu tình yêu ấy làm cô đau khổ vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-chua-tung-yeu-toi-/3623201/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.