Changmin thấy mình đứng giữa một khoảng không trắng toát, cái ánh sáng rực rỡ mà không làm chói mắt bao quanh cậu. Changmin tự hỏi, mình đang ở đâu?
Bước đi. Changmin bước đi trong vô thức. Cậu không định hướng được, vì tất cả chỉ có một màu trắng duy nhất. Nhưng Changmin không cảm thấy sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Từ đằng xa, một dáng người quen thuộc đang đứng. Đôi mắt Changmin mở to hơn, cậu nhận ra người đó là ai. Dáng người đó, dù chỉ là một bóng mờ thôi, Changmin vẫn có thể nhận ra.
Changmin bước nhanh hơn. Cậu chạy. Chạy thật nhanh. Changmin đưa tay ra cố nắm lấy hình bóng đó. Nhưng càng chạy thì càng giống như đó là một ảo ảnh không thể nắm bắt được.
Vấp ngã. Changmin đau đớn ngước nhìn hình dáng ấy biến mất trước mắt mình lần nữa.
“ Lại ngã à?”
Changmin giật mình quay lại. Người đó đang ngồi bên cạnh cậu, mỉm cười. Nụ cười dịu dàng quen thuộc. Người đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu:
“ Em thật là vụng về, không có anh thì biết làm thế nào?”
“ Vậy hãy đưa em theo anh…” Changmin nói, vội vàng níu lấy tay áo anh. Cậu sợ rằng anh lại vụt tan một lần nữa. “ Jaejoong à, đừng bỏ em lại… đừng bỏ em lại…”
Anh vẫn cười thật hiền từ, thật ấm áp:
“ Anh không thể mang em theo được, Changmin à. Vậy nên… vậy nên…”
Bỗng dưng, hình ảnh anh trở nên nhạt nhòa và dần tan biến.
“ Jaejoong!” Changmin gọi lớn, cố níu giữ anh nhưng vô ích, anh đang tan biến ngay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/angel-lover/144723/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.