Bây giờ nó đang trong tâm trạng hoang mang đến tột cùng, đã rất lâu rồi, nó không ra nước mắt nhiều đến như vậy! Nhưng càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra. Thế là Nhiên đành chấp nhận sự thật là mình đã khóc. Lâu lắm rồi,có lẽ đã tám năm trời nó chưa từng khóc, bây giờ thấy lại cảm giác đauthật kì lạ, sợ hãi thì đúng hơn! Nỗi sợ kì lạ như lần đầu đối diện vớinỗi đau, cơn đau này còn giữ dội hơn tám năm về trước, cái ngày mà nóbiết mình bị Nu gạt, bị Nu quên lãng. Nhưng nó lại không thấy giận Nunhiều như bây giờ nó giận tên Tiểu Thiên. Sao cậu ta lại nói những lờiđau lòng làm nó đau đến như vậy. Đã vậy cậu ta còn không xin lỗi mà bỏđi nữa! Bây giờ nó biết làm sao về nhà đây? Nó thật sự đã đi lạc, lạcvào một nơi tăm tối nào đó mà một cô bé còn quá trẻ như nó khó lòng vượt qua được. Sao Tiểu Thiên không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Cả nó nữa, nếulúc đó nó ở lại mà không bỏ chạy có lẽ Tiểu Thiên đã xin lỗi và chở nóvề rồi! Nhưng chắc gì cậu ta đã xin lỗi, đúng là trong tình huống đókhông bỏ chạy không được! Nhưng cho dù bây giờ có trách ai cũng muộnrồi vì nó phải tự nghĩ cách về nhà, tự tìm lối thoát ra khỏi cái ngõ cụt mà nó vô tình lựa chọn... Dĩ nhiên cứ đứng một chỗ cũng không phải làcách, nó đành bước đi. Cứ đi thẳng biết đâu sẽ tìm ra đường, nó cứ đinhư vậy không biết mình đã đi đâu! Có một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/angel-and-devil/2141012/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.