Đột nhiên Tứ công chúa nói:" Khương cô nương không cần khiêm tốn. Thái hoàng thái hậu chỉ là muốn thưởng thức chút tài nghệ của cô thôi. Không cần lo lắng quá. Nói về cổ cầm nhị hoàng huynh ta đàn khá tốt chi bằng cô thử một khúc để nhị hoang huynh ta nhận xét xem thế nào?"
Mạn Ngọc khổ sở hồi lâu. Nếu nàng từ chối sẽ phạm tội bất kính. Nhưng nếu nàng gay đàn thì sẽ bị người ta chú ý.
Nàng trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đến bây cây cổ cầm ngồi xuống nàng khẽ vuốt nhẹ đây đàn. Làn âm thanh tuôn ra âm thanh du dương. Mọi người im lặng lắng nghe nhưng gần đến khúc cao trào thì nàng gảy lỗi mất hai nhịp khiến bản nhạc không đi đúng hướng. Khiến mọi người đang nghe không khỏi thất vọng. Nàng gảy xong khúc đàn thì lỗi mất ba bốn nhịp.
Mạn Ngọc liền quỳ xuống nói:" Mạn Ngọc tài nghệ không thông. Tiểu nữ bất tài vô dụng đã làm mất nhã hứng của thái hoàng thái hậu. Xin thái hoàng thái hậu trách tội."
Không phải bà không nhìn ra Mạn Ngọc cố tinh gảy sai vài nốt. Lúc tay Mạn Ngọc đánh đàn uyển chuyển như nước sao bà khẳng định Mạn Ngọc đánh đàn rất hay như lời tiên đế nói. Vì không muốn gây sự chú ý nên cố tình đánh lệch đi. Đứa trẻ này đúng là tông minh lanh lợi chẳng trách lúc trước tiên đế một mực định hôn. Lúc trước bà phản đối kích liệt. Còn đang định hôm nay nhìn sơ qua nếu không ưng bà sẽ chủ động bỏ qua mối hôn sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-trong-dem-toi/3648624/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.