Tôi quên quên nhớ nhớ đi trên cái hành lang dài kia.
“Cô, em đến rồi.” Tôi bước vào phòng giáo viên, giống như lúc trước.
“Mau ngồi xuống đi.” Cô Liêu uống một ngụm nước.
“Vâng.”
“Em biết cô gọi em đến đây cũng là vì việc gì rồi đúng không?” Cô Liêu ngước lên nhìn tôi, giống hệt như ánh mắt lúc trước.
Đầy oán hận và khinh miệt.
“Vâng.” Tôi cúi đầu né tránh ánh mắt đó.
Cô Liêu vẫn không có ý định bỏ qua cho tôi. Cô đặt trước mắt tôi một tờ giấy.
“Em xem đi, đây là thành tích của em đấy.”
Tôi không có ý định xem thành tích “tởm lợm” của mình. Thấy tôi không nhúc nhích, cô liền nói.
“Em nói xem nếu như với thành tích này thì em có đỗ được đại học trọng điểm không?”
“Em không cần trả lời cũng được. Cô trả lời thay em vậy. Với bảng thành tích này thì ngay cả đại học thấp nhất em cũng không vào được.”
“Tốt nhất là em nên xem xét đi. Để lúc đi thi mà trượt thì lại…”
Cô Liêu không nói nữa nhưng tôi biết được ý định của cô. Câu sau chính là một câu đầy khinh miệt.
Sau khi bị cô giáo huấn lại, tôi rời khỏi phòng giáo viên. Tôi mơ hồ không biết bây giờ nên làm thế nào. Đầu óc tôi trống rỗng đến nỗi xíu nữa thì trượt chân té ở cầu thang.
Về đến nhà thì chẳng khá hơn là bao. Tôi có thể vui vì mình đã quay về quá khứ để làm lại cuộc đời nhưng không hề vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693341/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.