Ân Kỳ lẳng lặng lắng nghe trong chốc lát, thấy nàng hô hấp đều đều, thật sự ngủ rất trầm, không khỏi lại cảm thấy buồn cười.
Loại tình cảnh này, dã thú bên ngoài, địch nhân ở phía sau, cư nhiên cũng có thể ngủ ngon đến như vậy.
Hắn chậm rãi buông tay.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nhiên trở mình, ép đến nhánh cây dưới thân vang lên răng rắc nàng mới nhớ tới đây là nơi nào.
Nàng dùng tay ở trên người sờ sờ, bỗng nhiên phát hiện hồ bào không thấy.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Ân Kỳ đang ngồi ở dưới chân nàng, cả người dựa vào vách đá trên người khoác hồ bào.
Tô Nhiên ngồi dậy, khẽ nhếch miệng mờ mịt một lát, mới hỏi câu: “Ngươi tỉnh rồi?”
Trạng thái của Ân Kỳ nhìn qua không tốt lắm, ngày hôm qua hắn còn sốt cao, hiện tại cũng rất khó chịu, hơn nữa chân của hắn…… Tô Nhiên đảo mắt qua, chỗ đoạn xương vẫn cứ vặn vẹo rõ ràng.
Sắc mặt Ân Kỳ tái nhợt, nghe thấy Tô Nhiên nói, hắn mở miệng: “Chủy thủ của ta có phải ở chỗ ngươi hay không?”
Tô Nhiên phản ứng hai giây mới hiểu được, hắn nói chính là chủy thủ bị nàng lấy đi kia.
Lạy ngài mới vừa tỉnh lại, không màng bản thân sốt cao chân gãy, cư nhiên vừa tỉnh lại muốn lấy chủy thủ về thật đúng là…… một lời khó nói hết.
Tô Nhiên cảm thấy trừ bỏ tàn nhẫn độc ác có thù tất báo ra, còn phải cho hắn thêm một câu tính toán chi li.
Nàng chớp chớp mắt nói: “Hai ta hiện tại phải đồng tâm hiệp lực, có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-vung-duoi-mieng-soi/874434/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.