Khi Tô Nhiên mở mắt ra, hoảng hốt một hồi lâu mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng bị đao phong quăng ra ngoài động, không đợi rơi xuống đất liền hôn mê.
Lúc này nàng đang đối mặt với phía dưới, độ cao thân thể cách mặt đất ước chừng ba tầng lầu, tứ chi gục xuống. Gió nhẹ thổi qua, trên mặt có đau đớn rất nhỏ truyền đến, trong lòng Tô Nhiên sợ hãi, khuôn mặt này của nguyên chủ chính là thứ tốt, ngàn vạn lần đừng huỷ hoại.
Nàng mới giơ tay muốn sờ sờ mặt, thân mình lại là một trận đong đưa, sợ tới mức nàng nhanh chóng dừng động tác lại.
Nàng chậm rãi quay đầu. Quần áo bị cành cây quấn lại, làm cả người nàng treo ở trên cây.
Tô Nhiên cắn môi, một lần nữa nhìn về phía mặt đất, tính ra nếu từ nơi này ngã xuống, ước chừng sẽ chịu thương tích như thế nào. Càng nghĩ càng sợ, còn không biết đây là địa phương nào, có thể có người tới cứu mình hay không.
Vạn nhất ngã xuống liền gãy tay gãy chân…… Quá đáng sợ quá đáng sợ.
Tô Nhiên nỗ lực hô hấp nhẹ nhàng, đồng thời nhìn xem bốn phía. Ước chừng là vận khí khá tốt, hoặc là định luật vai chính rơi núi sẽ bất tử, nàng dừng trên một vòm cây, đau đớn trên mặt chắc là khi rơi xuống bị nhánh cây xước thành vết thương.
Hơn nữa xem trình độ tổn hại của quần áo, nàng là bị nhánh cây liên tục tiếp được mới có thể may mắn mà nhặt lại cái mạng.
Tuy rằng sau khi nàng tỉnh lại đã tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-vung-duoi-mieng-soi/874433/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.