Chương trước
Chương sau
Lúc Tô Nhiên đang nhìn chằm chằm vào đèn lồng đỏ thẫm và cân nhắc thì cửa mở.
Một nữ nhân dáng người hơi mập mạp, từ bên trong đi ra. Nàng ta vốn dĩ mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy Tô Nhiên một khắc liền lập tức lên tinh thần.
“Nha, Tô cô nương, không phải nói cuối tháng sao, như thế nào hôm nay đã tới đây?”
Tô Nhiên hiện tại đã rất quen thuộc, phàm là kêu mình "Tô cô nương", chuẩn là người quen.
Nàng sợ mình nói bậy, cười mỉm nói: “Ta lại đây xử lý chút việc, vừa lúc đi ngang qua.”
Nữ nhân kia vừa nghe, hiện lên thất vọng, lắc mông đi tới, thân thiết mà kéo tay Tô Nhiên.
“Tô cô nương, không phải ta nói ngươi sớm một chút lại đây còn có thể ăn sung mặc sướng.” Nàng khoa trương mà vuốt tay Tô Nhiên, “Nhìn tay ngươi này, đều đông lạnh đỏ rồi, trời lại lạnh, ngay cả áo choàng cũng không có.”
Tô Nhiên không biết trả lời như thế nào, trên mặt treo nụ cười khách khí, âm thầm dùng chút lực rút tay về.
Nữ nhân vừa thấy Tô Nhiên không trả lời, thay đổi khẩu khí: “Tô cô nương, ma ma cũng không cùng ngươi vòng vo. Trước năm mới thì đây chính là lúc sinh ý tốt nhất. Ngươi xem ngươi, đánh đàn nhảy múa đều không biết, sửa soạn lại bộ dáng cũng phải học mấy ngày đi. Thời buổi này, sinh ý không dễ làm, chỉ dựa vào lớn lên xinh đẹp sao có thể dẫn tới khách nhân tốt a.”
Tô Nhiên nói tiếp: “Thật sự là trong nhà có việc, đi không được.”
Nữ nhân liếc mắt Tô Nhiên một cái, có chút không cao hứng hỏi: “Không phải muốn đổi ý đi? Ngày đó nếu không phải xem ngươi hiểu chuyện, Lưu chưởng quầy lại giúp đỡ nói chuyện, Xuân Lai Các này của ta chưa bao giờ có chuyện trước đưa tiền sau thu người.”
Tô Nhiên đè lại trong lòng kinh ngạc, cười theo. Nghe ý tứ này, nguyên chủ là nhận được tiền. Đầu óc nàng đang cân nhắc nên đáp lại như thế nào.
Nữ nhân tự xưng ma ma thấy nàng không nói lời nào, nghĩ cô nương này tướng mạo như thế, lại chủ động bán mình, lại đây tất sẽ nổi bật, nên làm quan hệ tốt một chút không lại hỏng.
Vì thế nhẹ giọng hỏi: “Mười lượng bạc kia có cầm đi mua thuốc cho nương của ngươi?”
Mười lượng? Tô Nhiên nhướng mày, nàng một bên kinh ngạc với cái giá quá rẻ, nguyên chủ chính là đại mỹ nhân, mà bán chỉ mười lượng. Về mặt khác, nguyên chủ được một số tiền lớn như vậy, cư nhiên một chút tin tức cũng chưa nói cho muội muội. Tô Tịch mỗi lần đưa quần áo xong chỉ có thể được chút tiền đồng, xuyên tới lâu như vậy, Tô Nhiên còn chưa thấy qua bạc nha.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe cách đó không xa có người gọi nàng.
“Tỷ tỷ?”
Tô Nhiên quay đầu, chỉ thấy Tô Tịch chạy chậm lại đây.
“Tỷ tỷ, tỷ sao lại ở đây?” Tô Tịch có chút khẩn trương mà trừng mắt nhìn ma ma kia liếc mắt một cái.
Nữ nhân kia hiển nhiên quen biết Tô Tịch, cười nói: “Nhìn tỷ tỷ ngươi đi hiểu rõ……”
Tô Nhiên nhanh chóng cắt ngang lời nàng ta, nàng không muốn để Tô Tịch biết nguyên chủ bản thân đã bán cho thanh lâu, đã nhận tiền mà một xu cũng không cho trong nhà.
Nàng đoạt lấy rổ đựng quần áo dơ trong tay muội muội: “Oa, hôm nay lại nhiều như vậy a, đi thôi đi thôi, cái kia…… Ngày khác lại ghé a.”
Còn chưa đi ra huyện thành, Tô Tịch liền mở miệng: “Tỷ, sao tỷ lại cùng…… Cùng nàng nói chuyện?”
Tô Nhiên nhìn thoáng qua muội muội. Trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung, nàng xác định muội muội này hoàn toàn phù hợp đặc điểm nữ chính trong truyện của nàng, chính trực bảo thủ thiện lương, còn đặc biệt chịu khổ nhọc.
Tô Nhiên đối với việc nhà nông hoàn toàn không biết, trong khoảng thời gian này, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều là Tô Tịch một người làm lụng vất vả, hơn nữa nguyên chủ tựa hồ cũng không làm việc, bởi vì Tô Tịch hoàn toàn không ngại tỷ tỷ ở một bên quần áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.
Tô Nhiên không ra tiền không ra lực, tuy rằng không ăn được một bữa cơm no cũng thật ngượng ngùng mở miệng, cho nên đa số thời điểm, nàng vẫn là tôn trọng suy nghĩ của muội muội, ví dụ như Tô Tịch không cho nàng nhặt đồ vật, vậy nàng liền trộm nhặt a.
Lúc này Tô Tịch vừa định mở miệng, Tô Nhiên liền biết nàng muốn nói cái gì, liền nói: “Ta là đến xem có chuyện gì có thể giúp muội, vừa khéo đi ngang qua, bị nàng ta ngăn cản.”
Tô Tịch rất đơn thuần, tỷ tỷ nói cái gì nàng đều tin, vì thế yên lòng, nói: “Tỷ, ta biết cuộc sống chúng ta khổ, chờ nương hết bệnh rồi đều sẽ tốt lên, tỷ nhất định phải cùng ta cùng nhau chịu đựng đi.”
Tô Nhiên “Ừm” một tiếng. Nàng không cho rằng bệnh của nương sẽ tốt lên, bởi vì trong sách, khi Tô Tịch đi kinh thành, chỉ có một mình nàng, nếu nương còn sống, lấy hiếu tâm của nàng thì tuyệt đối sẽ không một mình rời nhà.
Bất quá Tô Nhiên hiện tại trong lòng tràn đầy suy nghĩ đều là mười lượng bạc kia.
Nguyên chủ kỳ thật rất lợi hại, chủ động bán mình không nói, còn từ huyện thành một đường bò đến vị trí hoa khôi kinh thành, so với hiện đại tuyệt đối là một nhân vật. Hiện giờ chính mình chiếm thân thể người ta, chỉ sợ đem chỉ số thông minh của người ta cũng kéo thấp xuống.
Bạc này phải tìm được còn trả lại cho Xuân Lai Các, nàng cũng sẽ không đi làm công việc kia. Nàng cũng không nghĩ rằng Xuân Lai Các sẽ bỏ qua nàng, nếu còn không đưa tiền ra, nhân gia rất có thể trực tiếp tới đoạt người.
Nhưng thật ra còn có thể chạy trốn, chỉ là không tìm được đường đi, cái nhà này dù nghèo, cũng là một điểm dừng chân, rời đi nó, Tô Nhiên càng không biết đi đâu mới tốt. Huống chi, liền tính chạy cũng phải trước tiên tìm ra bạc đã, mười lượng a, không biết một thỏi là bao nhiêu.
Nghe ý tứ ma ma kia, nguyên chủ hẹn thời gian đi làm là cuối tháng, còn có mấy ngày.
Nàng thử thăm dò hỏi muội muội: “Nếu có chút bạc, liền có thể tìm đại phu hảo hảo khám cho nương một chút.”
Tô Tịch thở dài: “Hiện tại thế đạo loạn như vậy, cũng không biết làm sao mới có thể được chút bạc.”
Tô Nhiên mặc niệm, không phải đều bị ngài ném đi sao?
Bất quá Tô Tịch trả lời, nhưng thật ra xác minh nguyên chủ không có đem bạc cho muội muội. Cầm một khoản lớn như vậy, không cho người nhà có thể để chỗ nào đâu?
Nàng ấn xuống chiếc bụng lép xẹp, thở dài, nghĩ đến ngọc bội trong lòng ngực, nếu biết bán không xong, còn không bằng biến thành hai cái bánh bao trắng đi.
Nhà của Tô Tịch và Tô Nhiên ở thôn Thanh Bình, thôn rất nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình, không đại phu cũng không thương hộ, ngày thường muốn mua chút đồ vật phải đi đường đến huyện thành gần nhất, huyện Văn Thủy.
Tô Tịch đều cách mấy ngày đến cửa tiệm may vá ở huyện Văn Thủy thu một đống quần áo cũ trở về, đem may vá xong lại giặt sạch sẽ đưa trở về.
Từ thôn Thanh Bình đến huyện Văn Thủy, trên đường trải qua một rừng cây nhỏ. Tô Nhiên vừa xuyên tới, liền nghe người ta nói, trong rừng cây này không an toàn, thường có đạo tặc lui tới.
Hai người cầm quần áo cũ, bước nhanh xuyên qua rừng cây, lại dọc theo đường đi hơn non nửa canh giờ liền đến thôn Thanh Bình.
Hai bên đường là đồng ruộng tảng tảng lớn, tất cả đều hoang sơ. Tô Tịch nói, trong thôn tráng đinh phần lớn bị kéo đi đánh giặc, dư lại chút người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, trồng trọt không sức lực, không bằng giống như nàng nhận chút công việc linh hoạt mau có tiền.
Tô Nhiên biết dựa vào bàn tay vàng của nữ chính làm giàu không biết chờ đến ngày tháng năm nào, nàng lại không có hào quang nữ chính, đến lúc đó đã chết đói, vẫn là phải trước mắt tự lực cánh sinh. Chỉ là tình huống trước mắt, nàng trừ bỏ chờ nhặt của hời cũng không biết còn có thể làm được cái gì.
Ngay cả nhặt được đồ vật cũng không dám tùy tiện lấy ra.
Nghĩ đến đây, Tô Nhiên hỏi: “Hôm nay nam nhân cùng muội ở đầu hẻm nói chuyện là ai?”
Tô Tịch mặt đẹp đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ cũng nhìn thấy?”
Tô Nhiên:…… Hai ngài quang minh chính đại như vậy, còn không muốn để người khác thấy?
Tô Tịch nói tiếp, ngữ khí lần này mang lên chút ưu thương: “Hắn là nhị công tử của Túc Vương phủ ở kinh thành, cùng chúng ta không giống nhau.”
Tô Nhiên chân bước một đốn.
Túc Vương phủ? Nhị công tử? Thật đúng là có tên có họ, hơn nữa lai lịch không nhỏ.
Túc Vương phủ nhị công tử họ Ân tên Hoa, nguyên bản là Tô Nhiên an bài nam chính. Cha hắn là Túc Vương gia, là đệ đệ của đương kim hoàng đế do một mẹ đẻ ra, nhà hắn chưởng quản công việc lưu thông muối của toàn bộ quốc gia, trong sách nhắc tới Túc Vương phủ “Phú khả địch quốc”.
Tô Nhiên thật thất vọng.
Ân Hoa vừa ra sân, cũng liền ý nghĩa những tiểu tôm tiểu tướng đó sẽ không đưa Tô Tịch đồ vật. Kỳ thật bọn họ đưa cây trâm nhỏ hay vòng tay còn có thể bán mấy đồng tiền, Ân Hoa đưa đồ vật nàng cũng không dám dễ dàng ra tay.
Rốt cuộc loại người này đồ dùng từng đường kim mũi chỉ đều cùng bá tánh bình dân không giống nhau, để người khác nhận ra liền giải thích không rõ ràng lắm.
May mà Ân Hoa còn tốt, bởi vì hắn giống như nữ chính, là người có tính cách ôn hòa thiện lương. Tô Nhiên lo lắng chính là ca ca của hắn — Thế tử Ân Kỳ.
Ân Kỳ chính là nam phụ trong truyện cùng với nữ phụ ác độc đồng thời xuất hiện. Hắn nhìn trúng người trong lòng của đệ đệ mình, lấy thân phận cưỡng chế Ân Hoa, đem Tô Tịch cướp vào trong phủ, cương ngạnh chia rẽ một đôi tình lữ.
Ở trong truyện, số lần Ân Kỳ lên sân khấu cũng không nhiều lắm, miêu tả cũng không cụ thể, bất quá Tô Nhiên dùng một câu nói để hình dung hắn —— tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo.
Hơn nữa hắn đúng là người mà nguyên chủ yêu nhưng không được, cuối cùng còn chết thảm dưới hắn tay.
Đến nỗi Ân Kỳ cuối cùng thế nào, thật là xin lỗi, kết cục nguyên tác là Ân Kỳ cùng phiên vương hợp mưu tạo phản, bị tru sát, Ân Hoa mật báo có công miễn tội chết, cùng nữ chính song túc song phi. Nhưng mà Tô Nhiên đem kết cục sửa lại, chỉ nói nữ chính một mình lang bạt, không đề cập đến Ân Kỳ.
Cho nên hiện tại, nàng cũng không xác định, Ân Kỳ cuối cùng sẽ là kết cục gì.
Loại người này, Tô Nhiên luôn luôn đều là kính nhi viễn chi. Bất quá nàng dù sao cũng là người sáng tạo ra thế giới này, lại có đùi vàng muội muội ở bên người, chỉ cần đối tốt với Tô Tịch và Ân Hoa, an toàn hẳn là không thành vấn đề.
Chỉ là kể từ đó, ngọc bội trong lòng ngực so với cục đá cũng không sai biệt lắm.
Tô Tịch thấy tỷ tỷ dừng lại, cho rằng nàng không cao hứng, lập tức nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không gặp lại hắn.”
Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, muội a, tỷ là thiệt tình thực lòng hy vọng hai ngươi mau chóng ở bên nhau.
Đêm đó, kinh thành Túc Vương phủ, thư phòng, trong phòng có hai người.
Phía sau chiếc bàn gỗ ngồi một vị công tử, thanh tú tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn, một thân quý khí. Ngón tay thon dài, cầm một cây bút lông sói, vững vàng mà ở trên giấy động thủ, một bên viết chữ một bên nghe thủ hạ nói chuyện.
“Chiến sự ở Tây Nam báo nguy về lương thảo, hoàng đế ra lệnh, muốn gom góp một trăm vạn lượng quân lương. Nói là gom góp, kỳ thật chính là muốn vương phủ chúng ta ra. Thế tử, chúng ta không có khả năng trong vòng một tháng gom được nhiều bạc như vậy.”
Nói chuyện chính là một nam tử trung niên nho nhã, người mặc áo xám, sắc mặt trầm tĩnh. Hắn tên Hà Tiến, là thủ hạ đắc lực của Ân Kỳ.
Quý công tử kia đúng là Túc Vương phủ Thế tử Ân Kỳ.
Hắn hạ xuống một bút cuối cùng, ngồi dậy, đem bút đặt xuống, chậm rãi mở miệng: “Nếu lúc này thời gian gấp gáp, số lượng lại lớn, ta cần phải tự mình đi ra ngoài gom tiền.”
Hà Tiến ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Thế tử tính toán hành động?”
“Không vội, mấy ngày nữa.” Ân Kỳ đem chữ vừa mới viết xong nhẹ nhàng cầm lấy, lại hỏi, “Ân Hoa ở bên kia thế nào?”
“Nhị công tử hết thảy đều tốt, hai thuyền muối kia cũng thuận lợi đến cảng.” Hà Tiến mở miệng, “Thế tử, hai chiếc thuyền này so với thuyền quan nhỏ hơn, lại không có cờ, có muốn tăng số lượng nhân thủ hay không?”
Thuyền quan thông thường hình thức to lớn, có lá cờ, không ai dám trộm, cho nên thường thường khi một đội thuyền ngừng ở cảng, chỉ có hai ba người tuần tra.
Ân Hoa dùng thuyền lại chỉ là thuyền thương bình thường, thể tích nhỏ, nhưng hắn cũng chỉ phái hai người thay phiên nhìn.
Hà Tiến không dám nói nhị công tử sơ ý, chỉ có thể từ bên cạnh nhắc nhở Thế tử.
Ân Kỳ nhíu mày, đệ đệ này bị mẫu thân hắn nuôi dưỡng quá đơn thuần, cho rằng người trên thế giới này đều là người tốt.
“Cho người một bên nói hắn vài câu, nếu hắn kiên trì ý của mình, liền nghe hắn, nếu thật xảy ra chuyện, cũng coi như là một bài học.”
Hà Tiến hẳn là: “Còn có một chuyện…… Nhị công tử mê một bần gia nữ tử.”
Chuyện này đối với Ân Kỳ xem ra cũng không có gì: “Không sao, khó được Hoa Nhi thông suốt.”
Hà Tiến có chút do dự.
Ân Kỳ liếc hắn một cái: “Còn có chuyện gì?”
Hà Tiến nói thẳng: “Nhị công tử đem ngọc bội liên hoa đưa cho nàng kia, bị đối phương cự tuyệt, còn đem ngọc bội ném xuống trong vũng nước bùn.”
Ân Kỳ nhàn nhạt: “Vẫn là người có khí tiết.”
“Chỉ là ngọc bội kia ngay sau đó bị người nhặt đi rồi, sau khi điều tra, người nhặt đi nó đúng là tỷ tỷ của nàng kia.” Hà Tiến lại nói.
Đôi mắt Ân Kỳ dừng tại chữ vừa mới viết xong: “Thời Nhất lúc ấy đang làm gì?”
Hà Tiến xấu hổ: “Thời Nhất là ẩn ở phụ cận, nhưng tỷ tỷ của nàng tựa hồ đợi thật lâu, công tử chân trước vừa rời đi, nàng liền chạy ra. Thời Nhất không biết nên thu hồi lại hay không, truyền tin tới hỏi.”
Ân Kỳ vừa nghe nhịn không được vui vẻ: “Không cần, dù sao cũng là rơi ra.”
Hắn cong môi: “Thật thú vị…… Hai tỷ muội đây là vừa hát vừa bè sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.