Edit: Táo Mèo
Cơ thể Lục Tịnh An cứng đờ nhìn người nào đó đang gần trong gang tấc.
Cằm cô còn đang đặt trên bả vai cậu, chỉ cần khẽ ngước mắt là có thể trông thấy ngay đường cong hoàn mỹ của khung xương hàm dưới của cậu, còn có cả yết hầu thấp thoáng nhô lên theo từng nhịp nuốt nước bọt.
Nửa người trên của cô nghiêng ngả, trọng lượng cả cơ thể gần như đổ dồn về phía cậu.
"Tỉnh rồi à?"
Phỉ Minh Sâm cụp mắt, duỗi tay vuốt lại mái tóc hơi rối bù của cô, nét mặt vô cùng tự nhiên.
Lục Tịnh An phục hồi lại tinh thần, cơ thể thức tỉnh lập tức bắn lên như một viên đạn, ngay cả tấm chăn trên người cũng bị kéo theo.
Theo bản năng cô liếc nhìn bác Lâm, ông không hề quay về phía sau, cũng không hề liếc nhìn gương chiếu hậu, thái độ không khác gì ngày thường.
Lục Tịnh An thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng trấn tĩnh.
Cơ mà cô vẫn không dám nhìn Phỉ Minh Sâm, tình huống vừa rồi quả thật quá lúng túng, sao cô lại dựa vào người cậu ngủ thiếp đi chứ? Hơn nữa lại còn ngủ say như vậy, ngủ từ bao giờ cô cũng không nhớ nữa.
"Cô An..."
"Cháu về đây bác Lâm, hẹn mai gặp bác!"
Cô nói với bác Lâm rồi mở cửa nhanh chóng chạy xuống xe vào nhà.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ nở nụ cười trừ.
Cậu chưa vội xuống xe, sau khi gấp tấm chăn Lục Tịnh An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-va-chi-dai/895398/chuong-47.html