Edit: Táo Mèo.
Nước mưa đánh vào trên mặt ô của Phỉ Minh Sâm tạo nên những âm thanh lộp bộp khiến tiếng nói của Lục Tịnh An chìm lỉm không rõ.
Phỉ Minh Sâm thoáng ngẩn người, cậu nhìn cô gái ngồi trong xe, cô đang cúi đầu, mái tóc ngắn gọn gàng tôn lên cần cổ xinh đẹp như thiên nga, mang tới cho con người ta cảm giác rung động trước cái đẹp dưới ánh sáng mờ ảo ngày mưa.
Dường như mãi không thấy cậu trả lời, cô lén nghiêng đầu nhìn trộm, khi chạm phải ánh mắt câu, cô lại vội vã cúi thấp.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến trái tim Phỉ Minh Sâm rung động, cậu cảm giác như có thứ gì đó va vào, khiến nhịp tim cứ thế đập dữ dội.
Phỉ Minh Sâm biết đây là cảm giác gì, chỉ là cậu không ngờ lúc này nó lại mãnh liệt hơn hẳn mọi lần.
"Cậu làm gì thế?" Lục Tịnh An nắm chặt ngón tay, mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn Phỉ Minh Sâm, "Rốt cục có lên không?"
Bác Lâm ngồi ở ghế tài xế cũng ngoảnh đầu khuyên, "Đúng đấy, Minh Sâm nghe lời cô An đi, mưa lớn thế này đừng để bị cảm."
Bác Lâm có ấn tượng khá tốt với Phỉ Minh Sâm, đẹp trai lại lễ độ, nghe nói thành tích cũng tốt nữa, đứa trẻ như vậy đương nhiên được người lớn yêu thích.
"Vâng." Phỉ Minh Sâm sực tỉnh, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói dịu dàng như nước, "Cháu nghe lời Tịnh An."
Lục Tịnh An ngây người, câu nói này tựa như cậu đang nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-va-chi-dai/895397/chuong-46.html