Dịch: Mạc Nguyệt 
Trong nhà có thêm một người khiến Giang Thừa Nguyệt cảm thấy không khí cũng loãng hơn. Nhất là vì Lộ Hứa cứ mãi cau mày nhìn cậu chằm chằm sau khi cậu nói câu đấy. 
Anh sầm mặt, nhìn từ trên xuống dưới, đến phần eo dừng lại mấy giây, còn bật ra tiếng “Hừ” nghe chừng có vẻ bất mãn. 
Giang Thừa Nguyệt bị anh nhìn đến ná thở, tai hơi đỏ lên. “Anh Lộ?” 
“Tại sao lại phối áo phông thể thao với quần bò?” Lộ Hứa nói với vẻ tiếc hận. “Xanh da trời đi với xanh lá mạ, chọn bừa đấy à?” 
Uổng cho cái mặt đẹp. 
“Dạ?” Giang Thừa Nguyệt ngây ra như phỗng, mặt bớt nóng đi nhiều. 
Thế này là chọn bừa sao? Cậu thật sự không hiểu. Hồi còn chơi trong ban nhạc, cậu thấy mọi người đều mặc thế này mà, nói là rất bắt mắt, rất hợp trào lưu. 
“Thôi, không nói chuyện thẩm mỹ với cậu nữa.” Lộ Hưa giơ tay lên tỏ ý chấm dứt chủ đề này. “Đói rồi, có gì ăn không?” 
Hai người cùng nằm trên giường ngủ say như chết suốt cả buổi tối, bây giờ tuy có xu thế càng nhìn càng thấy đối phương ngứa mắt, nhưng vẫn cố gắng duy trì hòa bình bề ngoài. 
Tuy nhiên, khi Giang Thừa Nguyệt mở tủ lạnh, lấy ra ba cái bánh bao chay, vẻ mặt Lộ Hứa hoàn toàn chuyển từ nhiều mây sang trời âm u. 
“Cho anh hai cái đấy, em lấy một cái thôi, được không?” Giang Thừa Nguyệt dè dặt hỏi. 
“Cậu ăn trưa bằng cái này?” Lộ Hứa hỏi với vẻ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558834/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.