Khi Trình Hàn Lang đến nhà Ngô Ngọc, Ngô Ngọc ngồi một mình bên đầu giường không biết đang làm cái gì, trên mặt mang theo nụ cười, miệng thì thà thì thầm gì đó. Trình Hàn Lang nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng vẫn là xót xa, trong thoáng chốc bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, bộ dáng cô khi ấy vui vẻ mà đơn thuần thế nào, cười hỏi hắn có còn nhớ cô không, bây giờ, lại trở nên sa sút như vậy, hết thảy điều này, rốt cuộc là lỗi của ai.
"Ngô Ngọc!" Trình Hàn Lang kêu lên một tiếng từ xa.
Ngô Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Trình Hàn Lang nở nụ cười một hồi, trong chốc lát tâm tình đã mất không chế mà đứng lên, nhào về phía Trình Hàn Lang, trên mặt mang biểu tình hung tợn. Trong lòng Trình Hàn Lang cả kinh, gắng gượng để khiến cô ổn định lại, không biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.
"Anh tới làm gì? Anh mà cũng xứng đến đây? Tôi nhìn thấy anh thì liền chán ghét, anh đi đi, có bản lĩnh thì đừng đến gặp tôi." Ngô Ngọc hung dữ mắng chửi, còn kèm theo những quả đấm đùng đùng. Chờ đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cô quen thuộc nhất trên đời, bỗng nhiên cô lập tức tháo xuống toàn bộ lớp ngụy trang.
Từ điên cuồng đến yếu đuối chỉ là chuyện trong nháy mắt, Ngô Ngọc thoáng cái đã yếu đuối trong lòng Trình Hàn Lang, ôm hắn nghẹn ngào khóc.
"Em biết anh sẽ đến gặp em mà, em biết anh không nỡ bỏ em đâu, hôm đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927922/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.