"Ăn cơm đi! Em có bày cái bộ dáng đó ra cả ngày cậu ấy cũng không tới thăm em đâu."
Ngô Chấn đặt cơm bên giường Ngô Ngọc, ngồi ở bên cạnh nhìn cô. Từ ngày cô từ nhà Trình Hàn Lang quay về, vẫn cái bộ dạng này. Không ăn cũng không uống, tóc tai bù xù, cả người như một nữ quỷ, ánh mắt đờ đẫn, có đôi khi lại theo một luồng sát khí, Ngô Chấn thấy mà lo lắng không thôi.
"Em nói đi sao em lại đến nông nỗi này? Anh đã sớm nói rồi, em theo Trình Hàn Lang thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bây giờ sự việc thành ra thế này thì em có thể trách ai, còn không phải là em tự làm tự chịu sao."
Ngô Chấn thở dài, Ngô Ngọc vẫn không nói lời nào, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, Ngô Chấn dịu giọng.
"Đừng khóc nữa!" Ngô Chấn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Ngô Ngọc, bất đắc dĩ nói: "Em xem xem bây giờ em cũng thành cái dạng gì rồi? Em soi gương đi, còn giống một con người sao? Trước đây lúc em không có Trình Hàn Lang vẫn rất tốt mà! Cả ngày vui vẻ, có ai thấy em mà không thích đâu? Em nhìn lại em bây giờ đi, cả ngày như một oán phụ, mới 20 tuổi con đường vẫn còn dài mà! Sau này vẫn có thể có người tốt hơn, em nhìn đi người trẻ tuổi bây giờ đâu còn ai cố chấp như em thế?"
"Trình Hàn Lang!" Ngô Ngọc đột nhiên hô lên. "Trình Hàn Lang anh ta cố chấp, dựa vào cái gì chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927920/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.