Người hễ nghe hai câu quá giới hạn sẽ xấu hổ đỏ mặt, người từ trước đến nay vẫn luôn duy trì dáng vẻ vừa ung dung vừa lịch sự, Thích Thời An vốn cho rằng Thẩm Đa Ý luôn ngây thơ như thế, nhưng giờ khắc này đối mặt với cái tin nhắn này không thể không hoài nghi. 
Câu hỏi đánh trống lảng, hỏi ngược lại anh bao giờ về, quan trọng là còn nhắc đến “bia bơ”. 
Thẩm Đa Ý đến cùng là ngây thơ hay là cao thủ, Thích Thời An tìm tòi nghiên cứu cũng không rõ, anh chỉ biết rằng mình đã biến thành một con cá đánh mất năng lực suy nghĩ, lưỡi câu đang đung đưa trước mắt, một chút kỷ niệm ngày xưa là có thể khiến anh không chút do dự mà cắn câu lên bờ. 
Cửa sổ bị đẩy ra, Du Tư bưng hai ly rượu đi tới ban công, cô vừa đi vừa uống, lúc đi tới trước mặt Thích Thời An thì đưa ra một ly khác, vừa tò mò vừa trực tiếp hỏi: “Thẩm Đa Ý là ai?” 
Tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, đều hiểu rất rõ nhau, giấu đầu hở đuôi rất vô vị, Thích Thời An không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nhân viên của Minh An, cũng là bạn cũ của anh.” 
“Vậy anh còn làm quá như thế.” Du Tư hai vai trút lực, giống như cảm giác thở phào nhẹ nhõm: “Em còn tưởng rằng lãnh đạo của anh, thì ra là cấp dưới, sợ bị nhân viên bát quái hả?” 
Thích Thời An nếm thử rượu, trả lời: “Sợ chứ, anh là người giữ mình trong sạch như thế, đương nhiên là quý trọng danh dự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tri-nga-y/2178393/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.