Hoắc Phong nhìn hắn cười cười rồi lên tiếng trêu chọc:
“Theo tôi thấy hình như anh Nghiêm nhà ta biết yêu rồi.”
“Ừ, hình như tôi phải lòng cô ấy thật rồi.” An Vũ Nghiêm ngẩn ngơ, than thở.
Hắn không những không phủ nhận mà còn khẳng định điều đó.
Trước đây lúc hai người chưa ly hôn, hắn từng rất ghét cô, ghét luôn cả những ai nhắc tới tên cô ở trước mặt mình. Nhưng bây giờ thì khác, sau khi ly hôn hắn mới biết như thế nào là trống vắng, nhớ nhung,… khi cô không ở bên cạnh.
Bạch Việt và Hoắc Phong đơ người nhìn hắn, bất lức không thôi.
“…Nhưng chuyện hôm nay hai cậu nói đừng để cho cô ấy biết…”
Giọng điệu hời hợt vang lên, sau đó hắn đứng dậy đút tay vào túi quần rồi xoay người quay trở lại phòng khách. Hai người Bạch Việt, Hoắc Phong cũng lẽo đẽo theo sau.
Quay trở lại phòng khách.
Mộc Y Y vẫn ngồi ở đó, cắm cúi chơi game trên điện thoại.
“Ăn gì chưa?” Giọng nói trầm ấm khẽ vang lên bên cạnh cô.
Y Y đơ người ra nhìn sang An Vũ Nghiêm. Từ nãy tới giờ cô mải chơi mà không biết bên cạnh đã có sự hiện diện của hắn từ bao giờ.
Cánh tay của người bên cạnh khẽ đưa ra ôm lấy vai cô khiến cô sực tỉnh. Y Y hất tay hắn ra khỏi vai mình rồi dửng dưng đáp:
“Chưa ăn.”
Lời cô vừa dứt, An Vũ Nghiêm liền ra lệnh cho quản gia mang đồ lên:
“Quản gia Lâm, mang bữa sáng tới đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tong-ngay-ngay-bam-theo-vo-cu/2832269/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.