Khi An Tĩnh thức dậy thì trời đã vào chập tối rồi, nhìn sang bên cạnh không thấy Mục Chấp. Nhưng mà lại thấy ba mẹ mình đang ngủ gật gù trên ghế sô pha.
Biết rằng ở đó không thoải mái cho người già, An Tĩnh xỏ dép đứng dậy tiến tới gần.
“Ba mẹ, nếu như hai người mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi. Con ở đây một mình không sao đâu.”
An Nhạc ngủ không được sâu giấc, vừa chợp mắt một lúc thấy An Tĩnh trước mắt mình. Ông ấy đưa tay bóp bóp khoé mắt của mình, điều chỉnh lại cặp kính lão bị lệch sang một bên.
“Không cần đâu, con cứ an ổn nghĩ ngơi đi. Ba mẹ không sao đâu.”
Thấy mẹ mình vẫn còn ngủ say, An Tĩnh đứng dậy hướng ra ngoài cửa.
“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.”
“Ừ, đợi ba một lát.”
An Nhạc cẩn thận đứng dậy để tránh Trần Uyển tỉnh giấc, ông lấy chiếc áo khoác dày mình dịu dàng đắp lại cho vợ mình. Làm xong ông liền bước đi theo An Tĩnh ra ngoài.
An Tĩnh ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thấy hành động vừa rồi của ba mình, nhưng mà nhanh chóng biến mất đi.
Khi hai cha con đi ra ngoài hành lang, đằng chân trời xa kia chỉ còn một nhúm sáng nhỏ nhoi cuối cùng. Chẳng chốc lát đã rút đi hẳn. Trăng khuyết một mảng lớn đang treo trên trời đêm, ảm đạm mơ hồ như có tâm sự vậy.
Ánh mắt già nua tràn đầy phiền muộn của An Nhạc cũng như vậy, ông khéo léo cheo giấu được mọi người. Nhưng mà không thể tính An Tĩnh vào bên trong đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777044/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.