Trong phòng bệnh.
An Tĩnh mệt mỏi nằm vùi mình trong chăn, hai tay ửng đỏ lên từng mảng cực kỳ đáng sợ đang được Mục Chấp xoa nắn. Trái lại người nào đó cực kỳ biếng nhác, hơi thở nồng đậm mùi vị tình ái bên trong đang nằm bên cạnh giúp mát xa tay lấy lòng. An Tĩnh nghe tiếng cười thấp trầm bên tai mình, cảm giác có chút ngứa ngáy liền không nương tay mà đạp thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường mình.
Có điều chân vừa nâng lên liền bị người nào đó không chút mặc mũi mà đưa bàn chân của cô lên mặt mình, khẽ hôn một cái. Giọng cực kỳ ngả ngớn muốn ăn đòn.
“Em làm vậy thì ảnh hưởng đến phúc lợi của mình sau này đấy. Của anh chỉ có một cái độc đinh, hỏng nó rồi thì lấy gì thoả mãn em.”
An Tĩnh cảm giác nhột ở dưới chân định rút ra khỏi mặt của Mục Chấp, nhưng mà nghe xong ai đó nói mà không lưu tình đạp thẳng vào gương mặt vàng trong làng mặt dày. Tuy lực không mạnh cho lăm nhưng cũng khiến cho sống mũi của Mục Chấp suýt nữa sụp đi làm lại rồi.
Mục Chấp vẫn duy trì tư thế để chân An Tĩnh đạp lên gương mặt điển trai mình, không hôn hít vài cái. Bàn tay hư hỏng đang không ngừng du dương lên xuống bắp chân, thậm chí còn lên cao nữa. An Tĩnh biết ý đồ động dục của ai đó liền rút chân mình về, nhanh chóng túm chăn lại bọc kín thân thể mình chẳng khác gì kén nhộng cả. Mục Chấp thấy vậy chỉ biết cười sủng nịch, vươn vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777043/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.