Xin lỗi vì ích kỷ của anh, nhưng anh không đủ dũng khí để tiếp tục chỉ còn một mình.
…
Kể từ sau ngày đó An Tĩnh được tiếp tục hô hấp ống thở nhưng tình trạng không hề chuyển biến gì thêm mà tiếp tục tệ dần đi. Các cơ quan đang chuyển dần thái hoá nếu cứ tiếp tục như vậy thì trạng thái thối rữa chỉ là sớm muộn hay thôi. Trần Uyển xin nghỉ việc dài hạn để chăm sóc An Tĩnh nhưng An Nhạc không thể, chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện thôi.
Đúng là giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc cũng sẽ lòi ra. Việc An Tĩnh bị tai nạn cũng nhanh chóng được mọi người có quan hệ thân thiết với nhà họ An. Tuy nhiên những người “thân” mà bọn họ ghét thì cũng không biết được gì. Tô Nguyệt sau một thời gian không liên lạc được với An Tĩnh liền tới nhà mới của cô tìm nên biết được chuyện này. Cô khó tê tâm phế liệt ầm ỹ chạy nhanh vào bệnh viện. Và điều rất dễ đoán là Chu Tần, Lục Ngạn và Lạc Trần nhanh chóng biết đến.
Gia đình Mục gia cuối cùng cũng biết được từ miệng con trai cả của mình là Mục Niệm và cũng biết chuyện của Mục Chấp. Thân là một người mẹ như Lạc Anh bà thì làm sao không đau lòng cho được chứ nhưng không thể nào lung lay được ý chí điên cuồng cố chấp đứa con nghịch tử của mình. Nên đặt nó thành tên Cố Chấp thì đúng hơn mà.
Mục Chấp thì vẫn luôn túc trực bên cạnh An Tĩnh, thường xuyên ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777025/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.