Thời gian thấm thoát ba tháng cũng đã đến ngày cuối cùng nhưng người nằm trên giường bệnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ không khỏi lắc đầu thở dài.
“Tôi khuyên mọi người nên lo hậu sự cho bệnh nhân. Bây giờ não bộ của bệnh nhân đã có dấu hiệu chết dần, các cơ quan chức năng có dấu hiệu bắt đầu thoái hoá. Cứ để bệnh nhân ở đây tiếp tục chịu đựng nữa sao? Thời gian trong vòng ba tháng là thời gian để bệnh nhân tỉnh lại nhưng đến bây giờ nạn nhân còn không dấu hiệu tỉnh lại nữa.”
Trần Uyển run rẩy bần bật từng trận, cơ thể vô lực chuẩn bị ngã nhào xuống nền nhà lạnh lẽo thì đã được An Nhạc không kiềm chế được bản thân mà nước mắt bắt đầu chảy xuống. Cả hai người bọn họ không thể chịu nổi cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh này. Và cả đây là đứa con, là nguồn tinh thần để hai kẻ già bọn họ cố gắng tiếp tục chắp vá cuộc sống qua ngày.
Nhìn thấy cảnh hai vợ chồng Trần Uyển không chịu đựng được mà nước mắt lưng tròng, vị bác sĩ phòng trực ngậm ngùi chút chua xót. Hành nghề gần hơn mười năm thì cảnh sinh tử nào mà ông chẳng gặp chứ nhưng mà thấy tình cảnh gia đình này khiến cho ông chút chạnh lòng. Vuốt vuốt ấn đường căn cứng, hô hấp dần bị đè ép đi khiến cho thanh quản của bác sĩ này có chút khó khăn mà nói ra.
“Mọi người có muốn rút ống thở ra không?”
Rầm.
Đáp lời của vị bác sĩ này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777024/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.