Là ai, là gì, là ngắn ngủi hay dài lâu đã không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là đã từng ngu muội cho họ một chỗ đứng vững trái trong tim mình, để mình xem họ là thứ trân quý nhất, xem họ là dưỡng khí, coi họ là thịt đầu tim của mình. Để một ngày chợt ra những hồi ức lộn xộn của bản thân mình trong những chuỗi ngày lộn xộn với mớ bong bóng dễ vỡ tan tành vì ở đó: có một người từng là tất cả của bản thân mình.
Những tia sáng bình minh chiếu rọi vào khung cửa sổ thuỷ tinh nhưng chúng cố gắng thế nào cũng không thể nào chui tọt vào khuấy đảo lên sự sống bên trong căn phòng. Mục Chấp sau một đêm thức trắng tiều tuỵ bước vào thì thấy Mục Niệm đã rời đi từ khi nào không hay.
Anh nhanh chân bước tới giường đặt lên trán của An Tĩnh đang yên ổn trên giường bệnh một nụ hôn chào buổi sáng tốt lành. Mặc dù An Tĩnh cô ấy không đáp lại nhưng mà Mục Chấp anh vẫn thoả mãn cười tươi xua bớt đi nỗi mệt nhọc sau một đêm không ngủ. .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Thấy căn phòng không chút ánh sáng, Mục Chấp tiến về cữa sổ kéo tung chiếc rèm dày đã che ánh nắng đi. Khi tấm rèm được kéo lên, những tia sáng tinh nghịch ngoài cửa ồn ào chen lấn vào bên trong khiến cho căn phòng sáng bật lên trông thấy.
Những đoá sơn chi ngoài cửa sổ vẫn cứ đung đưa trong gió, Mục Chấp kéo cánh cửa ra khiến cho làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777015/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.