Cuộc đời tạo ra những cuộc gặp gỡ. Có khi là duyên nợ, có khi là đau thương. Và duyên nợ chính là cái cớ hoàn hảo để bào chữa cho những gì đổ vỡ hoặc là lời cảm thán cho cái hạnh phúc mỏng manh. Không biết duyên phận của con người nên nói là bền chặt hay là dễ dàng cuốn theo làn gió như những đoá bồ công anh lững lờ trong nền trời không nữa.
Đã ngỡ là một cái cớ hoàn hảo thì hi vọng cái kết cho cái cớ đó ngả bài bài ra để kết thúc một chuỗi tuần hoàn vô tận. Thà đau ngắn còn hơn là cơn đau dài luôn dằn vặt tâm hồn lẫn thể xác.
Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp, người này co người kia sẽ lạnh. Hạnh phúc trông xa như những viên kim cương lấp lánh nhưng khi lại gần thì chỉ thấy những giọt nước mắt đau lòng.
Mục Chấp vô hồn trở về phòng mình trên đường hành lang vắng lặng, trong tai anh vẫn luôn lẩn quẩn những lời nói của Mục Niệm trong tai mình. Anh thật không ngờ giữa bọn họ lại có chuyện vô lý như thế.
“Tiểu Tĩnh à, anh biết là chuyện kiếp trước là anh đã sai. Anh không nên nghe lời hắn ta mà đã khiến cho em đỡ một nhát dao cho anh. Anh đã rất hối hận, trước khi chết anh đã tận tay giết chết hết những kẻ đã hại em. Và tên đáng chết nhất lại chính là anh. Anh rất xin lỗi vì chưa có sự cho phép của em mà đã cùng em chôn vào một phần mộ của anh. Em thấy anh quá biến thái bệnh hoạn đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777014/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.