Thấy bóng dáng các vị lớn vừa khuất, ánh sáng tia flast liên tục phát ra hướng ống kính về An Tố đang cố gắng trốn thoát khỏi đó. Nhưng với lượng người chen lấn xô đẩy thế này cô ta thoát ra được cũng là một vấn đề lớn. An Tố vùng vẫy thoát ra đống người này không cẩn thận mà ngã xuống, làn váy đỏ nóng bỏng vô tình bị kéo rách một mảng khiến cho cơ thể loà lỗ thứ không nên lộ ra ngoài. Cô ta ôm người run cầm cập khóc lóc cầu xin mọi người buông tha cho cô ta. Nhưng đáp lại lời của cô ta là muôn vàn tiếng cười phỉ nhổ, tiếng flast chụp không ngừng vang lên và ống kính luôn hướng vào cơ thể của cô ta.
Tưởng chừng không thể cứu vãng được bản thân nữa, An Tố tuyệt vọng buông xuôi mọi thứ. Nước mắt đã ngừng chảy lại, con ngươi vô hồn cạm chịu mọi thứ. Ánh mắt chuẩn bị sa sầm một mảng đen tối thì đột nhiên xung quanh An Tố rộng rãi thoáng khí hẳn ra. Cô ta ngẩng đầu lên thì thấy An Tĩnh vừa rời khỏi bây giờ lại đang xuất hiện trước mặt cô ta. Giọng nói khô khốc không thể nói nên lời khi nghe An Tĩnh đứng ra giải vây cho mình.
“Các người đang làm cái quái gì thế hả? Cái nhân cách của các người bị chó gặm nát rồi hay sao?”
Nghe tiếng quát tháo của An Tĩnh, những người hồi nãy vẫn cười cợt nhả lấy An Tố cúi gằm mặt lấy xuống đất không dám ho he. Nhìn những con người mang danh đậu trường không làm rạng danh mà làm ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777004/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.