Mục Niệm cầm hành lý của mình nhấn chuông cửa, đến cả nhà mình cũng không có chìa khóa để vào. Thật là tội lỗi!
Lạc Anh nghe ngoài cửa có tiếng chuông liền ra xem, mở cửa ra thấy đứa con có hiếu của mình bà không tỏ thái độ liền đóng cửa lại ngay. Mục Niệm thấy mẹ mình như vậy không khỏi câm nín.
Mình không được hoan nghênh về nhà thế sao?
Mục Tiêu đang ngồi xem báo, thấy vợ mình ra cửa rồi lại vào không khỏi thắc mắc.
"Ai đến vậy?"
"Con chó lộn nhà thôi. Mặc kệ nó đi."
"Chó mà biết bấm chuông cửa sao?"
Dứt lời là một chuỗi chuông cửa liên hồi, Mục Tiêu không cần hỏi cũng biết là ai rồi.
"Em ra mở cửa cho nó đi."
"Hừ, nghe thấy chuyện An Tĩnh về nước mới chịu vác mặt về đây. Hời cho nó quá."
Mặc dù hậm hực nhưng Lạc Anh vẫn đứng dậy đi mở cửa cho Mục Niệm. Bà mở cửa ra thì thấy Mục Niệm chuẩn bị nhấn chuông tiếp.
"Mày định phá nhà hả con? Rồi sao mày định bao giờ đi lại để tao còn biết đường tính."
Mục Niệm khó xử gãi gãi sống mũi mình, mặc dù mẹ mình hay cạnh khóe mình nhưng không ngờ lần này bà ấy lại giận như vậy.
"Con không đi nữa. Con đã chuyển hẳn trụ sở chính về đây."
"Vào nhà mà nói chuyện với ba mày đi. Tao không biết."
Mục Niệm đem hành lý vào thì thấy ba mình đang đọc báo, không khỏi tiến lại gần.
"Thưa ba, con mới về."
Mục Tiêu không rời mắt khỏi tờ báo, nhấm nháp tách trà nhàn nhạt.
"Về rồi đó sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/776989/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.