Đêm càng dần về khuya.
An Tĩnh không ngủ được, trong tâm trí của cô bây giờ đang nghĩ về chuyện của mẹ mình.
Ánh sáng mờ nhạt hắt lên khung kính vào phòng, đêm dài tĩnh mịch nay lại càng hơn khi chỉ riêng mình An Tĩnh thức đứng ở đó.
Phố xá bây giờ chìm nghỉm trong màn đêm, nuốt đi những hoạt động ồn ào náo nhiệt hàng ngày.
Ngồi thở dài ngẫm lại kiếp trước mình và kiếp này mình có đi đường hay không?
Một bông chớm nở nhưng bị thiên nhiên bị vồ vập lấy, chúng sợ hãi mà không dám nở tiếp nữa. Đó là An Tĩnh bây giờ, một An Tĩnh không phải bản thân mình từng biết.
Khi đến cái tuổi không còn đủ sức để mà mơ mộng hão huyền của tuổi trẻ tràn đầy màu sắc thì họ có gắng thu mình để tránh bị gai góc làm họ tổn thương.
Nếu không có Tô Nguyệt và Trần Uyển không khỏi mù mịt cả đời với tâm niệm vừa đáng thương vừa đáng trách.
Sống lại một đời, không cầu nguyện tiền bạc phú quý giàu sang làm gì. Chỉ cần một cuộc sống đủ tiêu, đủ dùng, đủ phụng cha mẹ già, sống một đời hạnh phúc cùng gia đình đã đủ.
Nhưng đó thật sự là điều cô mong muốn?
"Có phải cậu thích Mục Chấp không?"
Đây là câu khẳng định của Tô Nguyệt chứ không phải là câu hỏi đơn thuần nữa.
An Tĩnh không biết mình có thích Mục Chấp không, hay là mê muội khi đã thưởng thức trái cấm đầu mùa, cảm giác đê mê không phân biệt đường lối.
Thích ư? Mình còn đủ sức để thích không?
Câu hỏi chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/776953/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.