Buổi tối đó.
An Tĩnh sau khi dùng bữa tối xong thì nhận được điện thoại của ba mình, An Nhạc sợ con gái bảo bối mình ở nhà một mình nguy hiểm nên điện về dặn dò cửa nẻo bởi vì tối nay ông ấy bay tới thành phố khác để công tác.
Sau khi nghe xong, An Tĩnh bỉu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời và cũng dặn dò ba mình chú ý sức khỏe.
Nếu tính ra thì cô đã hơn hai mấy tuổi rồi đó nha!
Thế là hai vị già đã đi công tác tận ba ngày, vậy cô phải tung xõa hết ba ngày này mới được.
Cầm lịch xem ngày thì ba hôm tới được nghỉ lễ, An Tĩnh nhảy cẫng lên vui mừng.
Yeah, vậy là ba ngày này không ai quản cô rồi!
An Tĩnh nhanh chóng đem bảo bối của cô ra. Đó là những bản kế hoạch, những ý tưởng ấp ủ nghiên cứu đề tài của cô. Bây giờ mới có thời gian sắp xếp lại chúng nó.
Đột nhiên cô nhớ lời đề nghị của cô giáo mình Tống Nghiên, nếu là đời trước thì cô đã đồng ý không nghĩ ngợi gì nhưng mà cô được sống lại thì không để thảm kịch đó xảy ra một lần nữa.
Cô không muốn gặp lại kẻ ác nhân thất đức đó. Bởi vì quyền lợi mà bán rẻ nhân cách lẫn tính mạng của người khác.
Cô nhớ lại những cơn đau quặn thắt của những người nằm đó, những di chứng đến với họ. Và họ đã kết thúc cơn đau cũng là kết thúc sinh mạng của mình.
Đúng thật vậy, cơn đau đến thần hồn nghiền nát thì cái chết là con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/252596/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.