Cả phòng học bình thường khá yên tĩnh nhưng hôm nay rất xì xào. An Tĩnh làm xong một bài tập không biết chuyện gì xảy ra liền quay đầu xuống hỏi Tô Nguyệt đằng sau.
Tô Nguyệt miệng còn nhai cái bánh bao, nói tiếng được tiếng mất.
"Ớ ũng ông biết rõ ữa! Nghe ói là Mục Chấp được ỏ tình ở ngoài lớp học."(Tớ cũng không biết rõ nữa! Nghe nói Mục Chấp được tỏ tình ở ngoài lớp học."
An Tĩnh nhíu mày cố gắng phiên dịch lại những từ mà Tô Nguyệt muốn nói. Mất một lúc thì cô mới hoàn toàn hiểu.
"Ý cậu muốn nói Mục Chấp lại được tỏ tình hả?"
An Tĩnh không biết sao lại có từ "lại" nữa, Tô Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc.
Tô Nguyệt nuốt hết miếng bánh trong miệng, chọc chọc vào lưng An Tĩnh.
"Cậu vẫn còn bị ốm hả? Sao cậu còn đeo khẩu trang?"
An Tĩnh rối rắm trả lời.
"Ừ tờ còn hơi cảm nên đeo."
Cô nàng vô tư Tô Nguyệt không nghĩ ngợi gì nhiều liền gật đầu.
"Cậu ấy, lo học cho cố vào coi chừng quá cố đó nghen."
Tô Nguyệt đứng dậy tới chỗ An Tĩnh ngồi xuống, chuẩn bị giao lưu tin nóng.
"Công nhận Mục Chấp đẹp trai thật, học giỏi, lạnh lùng. Tóm lại đúng chuẩn con nhà người ta luôn! Thật muốn sinh một đội bóng cho cậu ấy. Tớ dám cá là đó những đứa bé xinh xắn nhất thế gian."
Nghe lời của Tô Nguyệt, An Tĩnh dần hoài nghi nhân sinh, ánh mắt thương hại không thể nào thương hại cho Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của An Tĩnh nhìn cô, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/252593/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.