Lâm Diệp mặc lại bộ quần áo tối qua sau khi tắm, Lục Hàn Thuyên thay một bộ đồ mới, phong cách của anh vẫn luôn là quần tây áo sơ mi, cùng cô sửa soạn một lúc thì rời khỏi phòng.
Hai người vừa bước ra cửa liền chạm mặt hai người quen, Lâm Diệp không biết họ nhưng Lục Hàn Thuyên thì biết họ.
Nhìn sắc mặt hai người đàn ông không tốt lắm, thấy anh họ cũng vừa dứt cái ngáp dài, dường như là thiếu ngủ.
Thấy Lâm Diệp đi cùng Lục Hàn Thuyên từ phòng bước ra, theo thói quen hai vị cảnh sát tay cầm bánh bao mỉm cười, tiện miệng chào hỏi: "Anh cả!"
"Chào!" Lục Hàn Thuyên cũng chào lại.
Hai người họ đi đến vỗ vai anh, mặt mày tỏ ra ám chỉ: "Anh cả! Buổi tối nếu anh có cãi nhau..."
Người đàn ông đang nói chuyện bình thường đột nhiên nhỏ giọng, sợ Lâm Diệp nghe thấy nên chỉ nói với mỗi mình Lục Hàn Thuyên: "cũng đừng dùng sức quá... Cách âm không tốt, bọn em cả đêm rất khó ngủ!"
Lâm Diệp đương nhiên là nghe thấy, hai má cô nóng bừng lên.
Lục Hàn Thuyên không ngại còn vỗ lại vai người bên cạnh, gật gù: "Đã làm phiền rồi!"
"Thế nhé anh cả, bọn em đi trước!"
"Được!"
Hai người quen kia nhìn Lâm Diệp, cười cười rồi gật nhẹ đầu rời khỏi. Cô như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, chờ đến khi ngồi vào xe, hai má vẫn đỏ ửng tầng hồng e thẹn.
Lục Hàn Thuyên biết cô ngại, lúc khởi động xe còn không quên đưa tay xoa tóc cô, trấn an: "Anh sẽ buột miệng họ lại!"
Lâm Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438156/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.