Sáng sớm, nắng chen vào cửa sổ dưới chân, sàn nhà in rõ một mảng ánh sáng chói chang. Căn phòng vỏn vẹn vài chục mét của Lục Hàn Thuyên ấy vậy mà sáng bừng, ấm áp đến độ Lâm Diệp còn thấy cả người nong nóng.
Vào đông nên con người sợ lạnh như Lâm Diệp rất thích lò sưởi, ngày còn bé vừa đói vừa rét nên cô gần như không thích thú với khoảng thời gian khắc khổ này.
Bây giờ, người bên cạnh vừa ấm vừa nóng, áp cả người mình vào người anh giống như viên đá thả vào than hồng, hoàn hảo đến dễ chịu.
Lục Hàn Thuyên thấy Lâm Diệp vùi sâu vào mình, anh đưa tay nâng niu vuốt tóc, động tác cưng chiều hiện rõ.
"Anh đưa em về nhà!"
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói, thanh âm ấm áp trầm thấp, đêm qua hai người quá nhiệt tình đến độ Lâm Diệp nghe ra được giọng anh có chút biến đổi, hơi khàn đi, có chút khó nghe hơn trước.
Lâm Diệp thoải mái trong đôi mắt nhắm nghiền, cựa quậy nho nhỏ: "Không muốn!"
Lục Hàn Thuyên đưa tay ra ngoài chăn, siết lấy thân thể bọc trong chăn dày kéo cô vào gần hơn, như hận không thể đem cô đính lên người anh.
"Phải nghe lời anh! Buổi chiều em còn hẹn với Viện trưởng không phải sao?"
Lâm Diệp bất mãn mà đầu mày nhíu lại, bĩu môi: "Em thích ở với anh!"
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên gọi tên cô, ý định không để cô từ chối.
Lâm Diệp lật người xoay mặt vào tường, giận dỗi kéo chăn ôm vào lòng, không quan tâm rốt cuộc là Lục Hàn Thuyên có bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438155/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.