Khi Lâm Diệp nhận điện thoại cũng là mười một giờ đêm, Lâm Hạo vừa bực bội vừa không thể một nước phát tiết với chị gái, cậu hực hực lửa giận nói vào điện thoại.
"Sao bây giờ mới nghe điện thoại của em?"
Lòng ngực Lâm Diệp cuộn trào đủ loại dư vị khó tả, dù chính mình đã kiên cường chịu đựng không muốn ảnh hưởng đến ai, nhưng chỉ cần nghĩ lại Lục Hàn Thuyên cư xử với cô trước đó thật tàn nhẫn, Lâm Diệp cuộn trào đau đớn.
"Có việc gì?"
Lâm Hạo nhíu mày: "Chị uống rượu à?"
"Thì sao?"
"Anh Lục xuất viện rồi, chị có biết không?"
Lâm Diệp hờ hững: "Thì sao?"
Một câu hỏi của Lâm Hạo, đổi lại chỉ là mấy chữ 'thì sao' đáng ghét của Lâm Diệp, cậu thật sự không thể chịu đựng thêm cô chị gái này nữa.
"Lâm Diệp! Chị..."
"Chị làm sao? Chị và anh ta đã sớm chia tay rồi, bây giờ em nói chị và anh ta phải làm sao?"
Lâm Hạo im bật.
Lâm Diệp quẫn trí trách móc: "Dù anh ta có chết ở đầu đường xó chợ nào đó cũng không liên quan đến chị!"
"Có thật không?" Lâm Hạo chờ khi chị gái vừa dứt lời, liền hỏi một câu khiến cho cả người Lâm Diệp lạnh cứng.
Cô thật sự... có thể bỏ mặt Lục Hàn Thuyên chết ở đầu đường xó chợ?
Lâm Hạo 'hừ' lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Chị biết rõ anh ấy có những cơn nghiện kéo dài. Chị biết rõ lòng tự trọng của Lục Hàn Thuyên lớn thế nào. Em hỏi chị, người nào hiểu anh ấy hơn chị? Ai có thể bảo vệ anh ấy ngoài chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438152/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.