Họp hội cũng mất cả buổi, thêm vào đó sau khi mọi người đều vào quá trình thi hành án liền không ai có thời gian. Lâm Diệp rảnh rỗi nên có ý định về sớm, muốn xin phép trước khi đi nhưng tìm mãi cũng không thấy Lục Hàn Thuyên.
Cô ngồi trong phòng hình sự, đeo tai nghe, điện thoại bật nhạc giao hưởng, nhìn mọi người qua lại đến hoa cả mắt, lắm lúc chán đến thở dài.
Dục Minh đẩy ghế đến chỗ Lâm Diệp đang ngồi, đưa cho cô một thanh kẹo socola: "Bổ sung đường đi, sắc mặt của em hình như không tốt lắm."
Lâm Diệp đón lấy thanh kẹo, gật đầu 'cảm ơn', vừa bóc vỏ vừa nghe Dục Minh nói: "Hôm nay em thể hiện không tệ đó! Tiểu Diệp, chia sẻ chút kiến thức đi!"
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đưa đầu nhìn qua thanh ngăn chắn giữa hai dẫy bàn, gật đầu.
Tiểu Hắc nịnh nọt: "Chị chuyên gia này, tôi thấy chị thật quá bất bình thường!"
"Cậu đang khen tôi à?" Lâm Diệp nhướng mắt, bẻ một góc socola cho vào trong miệng.
Tiểu Bạch đánh lên vai Tiểu Hắc, nhíu mày: "Cái gì mà bất bình thường, đây gọi là nhân tài nhìn hung thủ."
Lâm Diệp bật cười, lời khen này cũng phô trương quá đi. Đúng là mấy lời có cánh, nói sao cũng không dễ nghe.
Khúc Hổ ngồi ở xa, cao giọng bồi một câu: "Bình thường phá án, cũng không đơn giản như vậy!"
Tư Du gật đầu, nắm tay Lâm Diệp: "Chị Tiểu Diệp, có phải những người học tâm lý học đều đọc được suy nghĩ của người khác không? Chính là kiểu, nhìn một cái liền rõ bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438058/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.