Hồ Bất Sầu co người lại, hai đầu gối kẹp lấy đầu khoanh mình như con gấu trúc.
Hắn muốn thu nhỏ thân mình, càng nhỏ càng tốt, hoặc giả thu mãi tới biến mất càng hay.
Nhưng lời nói của Vạn lão phu nhân vang bên tai, như một ma lực. Hắn không muốn nghe, nhưng chẳng biết làm sao chống không nổi ma lực đó, thành ra lại lắng tai nghe tiếp.
Nhưng cho dù hắn không lắng tai nghe, thì những lời nói đó của xoáy mãi bên tai, làm sao đẩy bật ra được.
Vạn lão phu nhân tiếp lời :
- Chỉ cần ngươi nói thôi, cứ nằm đó mà nói thì... hì hì... không phải chỉ một đùi gà này vào miệng ngươi, còn nửa con nữa, còn thịt nướng, cá tươi hấp, thịt lợn thịt gà thịt bò, thứ gì cũng có. Thật hấp dẫn, tất cả sẽ là của ngươi.
Bà ta lại cười nói không ngừng :
- Tội gì không nói? Tội gì nhịn? Ai cấm ngươi nói mà ngươi không dám nói để phải chịu hành hạ như thế? Người ta sống là phải ăn, có ai sống mà để nhịn không? Có cái ăn mà chịu nhịn thì thật ngốc quá.
Hồ Bất Sầu hận mình quá, hận vì mình cố chống chọi lại mà không nổi.
Hắn không có ai để trút sự uất ức, ngoài bà ra.
Do đó, Vạn lão phu nhân hứng tất cả.
Hắn gào lên :
- Câm! Câm ngay. Ngươi câm miệng lại cho ta.
Vạn lão phu nhân mỉm cười đắc ý :
- Ngươi xem đây, thịt nướng thật thơm, thơm quá. Ngươi ngửi thử xem. Ngon lắm Hồ Bất Sầu à. Tất cả những món ngon này đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thu-kiem-luc/580143/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.