Minh Vi đạo quân đang luyện công trong phòng thì nghe thấy ái đồ của mình hoang mang chạy vào nói: "Sư phụ! Sư phụ, sư thúc... nhận đồ đệ rồi!"
Vừa dứt lời, Diệp Huyên cũng bước vào phòng, tùy tiện ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không chút để tâm cách đây chỉ mấy tiếng trước, nàng bị Vi Minh đạo quân mắng tơi tả.
Minh Vi đạo quân vốn là không muốn để ý tới Diệp Huyên, nhưng thật sự là không nhìn nổi cái bộ dạng này của nàng, đành phải thu lại pháp quyết, oán hận mở mắt: "Lễ nghi quy củ đâu hết rồi, đúng là không ra cái thể thống gì! Ta muốn muội nhận đồ đệ chứ không bảo muội xuống núi tùy tiện tìm cái a miêu, a cẩu gì đó về đây! Thương Lan phái của ta không phải cứ muốn vào là vào được!"
Tuy Minh Vi đạo quân bị Diệp Huyên gọi là lão nhân, nhưng diện mạo của hắn nhìn qua cũng chỉ 27, 28 tuổi mà thôi, một thân đạo bào màu lam, là một quân tử ôn nhuận như ngọc, đáng tiếc bị cái người sư muội duy nhất này chọc cho tức giận đến nỗi trừng mắt dựng râu, phong thái thản nhiên gì gì đó đều bay sạch.
"Trước khi mắng muội thì huynh nên nhìn hắn một cái." Diệp Huyên rõ ràng là đã quá quen với thái độ này của Minh Vi đạo quân, nàng vẫn cười tủm tỉm, đưa tay về phía cửa vẫy vẫy."Đồ nhi, đó là sư bá của con."
Từ ngoài cửa bước vào một thiếu niên, Minh Vi đạo quân liếc mắt nhìn qua một cái, thấy tư chất của hắn cũng không tệ, tức giận liền tiêu tan hơn phân nửa, lại thấy thiếu niên này tuy còn nhỏ tuổi nhưng thái độ, cử chỉ đúng mực, đứng trước mặt Minh Vi đạo quân đã hoán thần vẫn có bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042265/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.