*Bệnh kiều tạm hiểu là người đẹp ốm yếu
"Muội nếu không nhận đồ đệ, thì không cần bước vào cánh cửa này thêm một lần nào nữa!"
Rầm một tiếng, đại môn khắc hoa đóng sập lại, từ trong phòng một nữ tử mặc trường sam màu lam bước ra, hai đạo đồng giữ cửa thấy nàng đi ra, liền thu hồi tầm mắt đang dòm ngó xung quanh, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không vì lúc nãy người nọ trách cứ mà tức giận.
"Sư thúc." một tiểu cô nương ước chường 15, 16 tuổi vội vàng nghênh đón, "Sư phụ... Lại tức giận?"
"Lão nhân này" Nữ tử áo lam cũng chính là Diệp Huyên, cười khổ một tiếng, "Mỗi tháng đều như vậy, ta đã thành thói quen." Nàng thấy tiểu cô nương cau mày thì cười khổ, xoa đầu tiểu cô nương, "Uyển Uyển, con giúp ta một việc, đi vào dỗ sư phụ con mấy câu được không? hắn vừa thấy sư muội cố chấp này liền nhíu mày, cũng chỉ có ái đồ là con mới có thể khiến hắn nhẹ lòng hơn một chút."
"Sư thúc chiết sát con" Ngụy Uyển Uyển nhu thuận gật đầu, "Nhưng mà sư thúc... Vì sao người lại không nhận đồ đệ?"
"Ta một mình tự do tự tại, không muốn vướng bận." Diệp Huyên cười nói, dung nhan của nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng nụ cười này, lại khiến thần thái của nàng có thêm mấy phần bại hoại, tuy mặc đồ tu sĩ, nhưng phong thái lại giống vương tôn quý công tử.
"Nhưng phái Thương Lan đã có quy củ, người đã là Nguyên anh chân quân, ấn quy củ cần phải nhận đồ đệ, truyền thụ đạo giáo, để kéo dài truyền thống của môn phái mới đúng." Ngụy Uyển Uyển khuyên nhủ, "Nếu người không kiên nhẫn thì tùy ý nhận một cái đồ đệ, khi nhãn rỗi thì chỉ điểm mấy câu, còn lain cứ giao cho mấy trưởng lão trong phái, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042263/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.