Ân Diệc Phong nhìn người phụ nữ một tháng không gặp, nụ cười của côlàm anh nhịn không được nhướng mày hỏi, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Điền Tâm Niệm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, có chút không tin con mắt của mình.
“Anh…” Điền Tâm Niệm vẫn ở trong trạng thái ngẩn ngơ, chân mày ÂnDiệc Phong thu lại, lướt qua cô, có chút không vui nói thầm, “Em muốnanh đứng ngoài cửa nói chuyện với em sao?”
Nhìn người đàn ông đã đi vào bên trong phòng, Điền Tâm Niệm ngẩn ngơkhép cửa phòng lại, Ân Diệc Phong đánh giá bên trong phòng ngồi xuốngghế sa lon, mắt sáng quắc nhìn cô.
Điền Tâm Niệm có chút luống cuống, “Anh, sao anh…”
“Một tháng, chắc chơi đã rồi? Anh đến đón em về nhà.” Ân Diệc Phongdịu dàng nói, giống như là nuông chiều một đứa trẻ bướng bỉnh.
Điền Tâm Niệm không thích ứng được anh như vậy, nhíu mày, “Ân DiệcPhong, tôi không hiểu anh nói cái gì hết, chúng ta đã ly hôn, tôi nghĩnhà đó không thể gọi là nhà tôi nữa rồi.”
Ân Diệc Phong cũng không giận, nhưng mà thản nhiên nói, “Ai nói chúng ta ly hôn, em cho rằng đơn ly hôn chỉ cần đơn phương ký tên là có thểcó hiệu lực sao?”
Anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, bàn tay chạm vào sợi tóc mềm mại của cô, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm lưu luyến, “Chơi đã chưa, còn có chỗ nào chưa đi, anh dẫn em đi, ngày mai chúng ta trở về nước.”
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt vẻ mặt tức giận, Ân Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082899/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.