Dạ Tử Lăng chết sống không chịu đến bệnh viện, Điền Tâm Niệm cũngkhông có cách nào bắt anh đi được, thấy anh gọi một cú điện thoại, có lẽ một hồi thật sự có người tới xử lý vết thương cho anh.
Cô lấy khăn mặt ấn chỗ vai cho anh, giữa hơi thở nồng nặc mùi máu tươi.
Dạ Tử Lăng dựa vào ghế sa lon buồn cười nhìn cô, “Này, bảo bối, cô có thể nghìn vạn lần đừng khóc không, lúc này nếu như cô khóc, tôi sẽ nhịn không được hôn cô, đến lúc đó cô đừng nói tôi lại ức hiếp cô nữa.”
Điền Tâm Niệm mím môi không nói.
Anh nhẹ nhàng khoan khoái nắm tay nhỏ bé của cô, mới phát hiện tay cô đặc biệt lạnh, trên mặt cũng không vui cười như mọi ngày, thân thể sáttới gần cô, tựa đầu trên bả vai của cô, giữa hơi thở đều là mùi hươngcủa cô.
Thật ngọt quá ~~~
Dạ Tử Lăng nhịn không được sâu hít sâu.
Điền Tâm Niệm thấy anh vẻ mặt được như ý, làm bộ đẩy đầu anh một cái, “Anh đừng làm rộn.”
Anh giống như đứa bé đẩy đẩy cái cổ của cô, gương mặt thỏa mãn, “Đừng đẩy tôi, tôi đau.”
Điền Tâm Niệm im lặng nhìn anh, sao lại cảm thấy anh giống như đứa bé.
“Anh… Đắc tội người nào sao?” Điền Tâm Niệm hỏi nghi vấn trong lòng,là đắc tội thế lực nào lại chịu phát đạn này, cô thực sự không dám tưởng tượng, ở hiện trường nhìn thấy cảnh này!
Một tay vòng ở eo của cô, anh cong cong môi không nói, anh không muốn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082896/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.